Về đến kinh thành việc đầu tiên Cảnh Dương làm là báo cáo lại vụ án Tôn Túc Tử, không quên công lao của những người đã bỏ mạng.
Vua ban thưởng cho cậu rất nhiều, còn ngỏ ý chỉ hôn cậu với con gái mấy vị đại thần trong triều.
Cậu chỉ khéo léo từ chối.
Việc thứ hai, cậu âm thầm đi xem xét cái chết của Trịnh Uyển.
Cái nhà trọ xấu số hôm đó Trịnh Uyển chết, vì lời đồn ma quỷ quá ghê rợn nên không ai dám bén mảng đến gần nữa, ế ẩm khiến chủ quán trọ thua lỗ rất nhiều.
Dù chủ quán trọ đã rao bán đất giá rẻ như cho mà cũng chẳng ai dám mua.
Đang lúc sứt đầu mẻ trán thì chợt có một vị đại gia bí ẩn xuất hiện, mua lại đất chỗ nhà trọ đó.
Chủ nhà trọ đương nhiên là bán vội bán vàng rồi.
Tối đó, cô Ngải đang dọn dẹp trải giường cho Cảnh Dương ngủ thì cậu đi vào phòng, đặt lên bàn một cái rương lớn, chìa khoá rương thì nhét vào tay cô.
"Cậu có cái gì mà bí hiểm vậy?"
Cô tò mò mở ra, bên trong rương toàn là khế ước ruộng đất, nhà cửa, cửa hàng cửa tiệm, ...!nhiều như lá rụng mùa thu.
Cô kinh sợ hít vào một ngụm khí lạnh:
"Nhiều như thế này, tất cả cậu đều đưa em giữ? Trời ạ, em làm sao dám giữ nhiều của cải như thế này?"
"Tất cả chỗ này đều là của em, em không giữ thì ai giữ?"
Cảnh Dương nghiêm túc nói, giấu đi một nét đau thương trong mắt.
Sau này cậu chết rồi, cũng chỉ có thể cho cô những thứ này được thôi.
Cô Ngải đỏ mặt: "Cậu vẫn nghiêm túc muốn cưới em đấy à? Em chỉ là con nhà dân thường thôi, không xứng với cậu.
Hơn nữa cậu còn là..."
Cậu còn là quỷ thần phương nào đó, không phải con người.
Người và quỷ thần sao có thể cưới nhau được? Đời này cô ở vậy không lấy chồng, chỉ cần đi theo hầu cậu là đã quá đủ rồi.
"Con nhà thường dân thì sao? Nếu em để ý thân phận như thế, tôi sẽ kiếm về cho em một cái thân phận đủ lớn."
Cô đành chăm chú xem và ghi nhớ từng cái, đến cái cuối cùng không khỏi giật mình: "Nhà trọ Hoa Đào?"
Đây chính là nhà trọ bị đủ thứ lời đồn bủa vây gần đây, là nơi Trịnh Uyển bị treo cổ đóng găm xác lên tường.
Nghe dân chúng sống quanh đó kể lại, sau khi có người chịu mua lại nhà trọ này, chủ nhà trọ lập tức khăn gói lên đường, cuốn xéo khỏi mảnh đất đó càng nhanh càng tốt.
Căn phòng Trịnh Uyển chết thì hướng ngay ra mặt đường, ban ngày nhìn còn đỡ, hễ đến đêm là không ai dám đi qua đoạn đường đó, bởi vì nó rất lạnh.
Lạnh kiểu nhiều âm khí chứ không phải lạnh vì thời tiết, trời cũng sang hè nóng dần lên rồi.
Người đi gõ canh đêm khẳng định có một lần đi qua đó anh ta thấy có ánh đèn trong căn phòng, còn có tiếng lầm rầm như thể thầy đồng, đạo sĩ gì đang làm lễ vậy.
Anh ta sợ tiểu cả ra quần, sau lần đó anh ta không dám đi qua đó gõ canh nữa.
"Cậu mua lại nhà trọ này? Cậu muốn điều tra cái chết của Trịnh Uyển sao?"
"Không chỉ cái chết của ả, mà còn cả con quỷ hài tử nữa." - Cảnh Dương nói.
"Ban đầu tôi nghĩ có thể quỷ hài tử đã báo oán lên Hồng Ngọc và Trịnh Uyển, nhưng một đứa trẻ con như nó, báo oán thì bóp chết là xong, nó không có lý do gì để yểm bùa đóng xác ả lên tường như vậy.
Làm được chuyện này khả năng lớn là giới đạo sĩ, thầy bùa.
Có thể cả linh hồn của Trịnh Uyển và quỷ hài tử đều đã bị kẻ nào đó bắt đi."
"Muộn thế này rồi cậu còn đi đâu? Đến nhà trọ Hoa Đào sao?"
Cô Ngải thấy cậu lại đi một mình không dẫn cô theo thì vội vàng cản lại.
"Em ở nhà đi, nơi đó nguy hiểm."
"Nguy hiểm nên em không yên tâm để cậu đi một mình, với lại em cũng muốn biết đứa trẻ hiện đang ở đâu.
Dù sao cũng là cháu của em, để nó bị kẻ xấu bắt đi, nuôi thành cô hồn dã quỷ thì tội nghiệp cho nó quá!"
Mấy hôm trước cô đã tìm sư thầy làm lễ siêu thoát cho nó nhưng tình trạng cũng giống hệt như linh hồn ả ma nữ kia, không gọi được hồn, khả năng lớn đã bị kẻ nào bắt linh hồn đi.
Cảnh Dương nghe đến câu "không yên tâm để cậu đi một mình", trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, đồng ý dẫn cô đi theo.
Hai người cưỡi ngựa nhanh chóng đi đến nhà trọ Hoa Đào ma ám.
Đến nơi, quả thật khu này im phăng phắc không có một tiếng động, nhà dân tắt đèn tối thui không ai dám ló mặt ra ngoài.
Ngoài tiếng vó ngựa cùng tiếng hít thở của hai người ra thì không còn một âm thanh nào khác.
Cảnh Dương nắm tay cô Ngải đi đến gần quan sát, căn phòng nơi Trịnh Uyển chết hướng ngay ra mặt đường nên rất dễ nhìn ra.
Ngoài sự âm u tĩnh mịch thì nó cũng không khác những ngôi nhà xung quanh là mấy, cũng đóng cửa im ỉm, không thắp đèn.
"Coong!"
Một tiếng gõ canh vang lên từ đằng xa, hẳn là người gõ canh quá sợ hãi nên không dám đến gần chỗ này.