Cô nghĩ là cậu chưa gặp Cúc Tiên bao giờ, nên lại giải thích thêm: "Bà Chúa Sen là mẹ ruột của cậu, hôm nay bà đến thăm cậu, dẫn theo Cúc Tiên em họ của cậu.
Vừa hồi sáng cô ấy không cẩn thận bị ngã đập đầu, bây giờ đầu óc không được tỉnh táo cho lắm..."
Chính tay cậu kéo ngã Cúc Tiên, cậu đã biết nhưng vẫn chăm chú nghe cô nói: "Em đâu phải người hầu kẻ hạ của nó, tôi vừa từ trong phòng nó ra, nó đã ăn xong đi ngủ rồi.
Nào, chúng ta đi ăn cơm."
Cô Ngải thấy phòng đã tắt đèn, cũng không muốn đánh thức cô em chồng tai quái này, bèn đi cùng cậu trở về ăn cơm.
Xem ra chuyện mẹ ruột xuất hiện cậu đã biết, nhưng cô vẫn kể lại giới thiệu Bà Chúa Sen với cậu.
Cảnh Dương nghe vợ kể về mẹ cậu, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện bà bắt bẻ làm khó mình, trong lòng càng thấy thương cô hơn.
"Cảnh Dương, con trai của mẹ!"
Bà Chúa Sen vừa trông thấy bóng dáng cậu đã nhào qua ôm chầm lấy, kích động nước mắt tuôn rơi.
Nhìn khuôn mặt giống bà tám chín phần này, còn cả mùi hương hoa sen trên người cậu nữa, không thể lầm được, đây chính là đứa con trai ưu tú của bà.
Cảnh Dương sững người vì chưa quen cảm giác có mẹ ôm bao giờ, cậu hơi mất tự nhiên, quỳ xuống hành lễ: "Con trai tham kiến mẹ."
Thấy con trai ruột thịt khách khí với mình như vậy, Bà Chúa Sen nước mắt lã chã: "Cảnh Dương, con trách mẹ bỏ rơi con sao? Mẹ xin lỗi con, mẹ thật sự không cố ý bỏ con lại, mẹ có nỗi khổ riêng mà..."
"Không phải, con không có ý đó..."
Bà Chúa Sen ầm lên khóc như đứa trẻ con, làm Cảnh Dương luống cuống không biết làm sao cho bà thôi khóc.
Trên đời này, người phụ nữ khiến cậu luống cuống ngoài mẹ ruột ra, chắc cũng chỉ có cô Ngải thôi.
"Con không trách mẹ, con rất nhớ mẹ, lúc nào cũng hi vọng tìm được mẹ..."
Những lời này của cậu đối với Bà Chúa Sen không khác gì tiên dược, bà lập tức nín khóc, kéo cậu ngồi vào bàn ăn cơm.
Có ba cái ghế trống cạnh nhau thì bà nhanh chân ngồi luôn vào cái ghế ở giữa, mục đích rất rõ ràng: không cho cô Ngải ngồi gần cậu.
Không khí trên bàn ăn sượng trân, Thạch ông Thạch bà nhíu mày không vui, còn cô Ngải không phản ứng gì trên mặt, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cái ghế cạnh Bà Chúa Sen.
Không ai nói gì vì không khí quá mất tự nhiên, bất ngờ cậu Cảnh Dương lại nói: "Người đâu, lấy thêm ghế cho mợ ngồi đây."
Cậu nhích ghế để ra một chỗ cạnh mình, ánh mắt cưng chiều nhìn cô Ngải.
Cô còn lo ngại mẹ chồng soi xét thì cậu đã kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Mặt Bà Chúa Sen cứng đờ, ả người trần này làm cách nào mà mê hoặc con trai bà đến mức này, một bước cũng không rời nhau được thế?
"Mẹ, có chuyện này con phải nói rõ ràng với mẹ." - Cảnh Dương nhận ra ánh mắt khó chịu của mẹ mình nhìn vợ mình, cậu lên tiếng dõng dạc làm Bà Chúa Sen giật thót.
"Mẹ là mẹ của con, Ngải là vợ của con cưới gả danh chính ngôn thuận.
Con mong hai người chung sống hoà thuận với nhau."
"Còn nữa, mẹ là mẹ của con, mẹ ở lại đây để vợ chồng con phụng dưỡng là lẽ thường tình.
Còn người mẹ dẫn theo đến đây, con không có trách nhiệm gì với cô ta.
Đã ăn không ngồi rồi trong nhà của con, còn hỗn láo với vợ con, nhà con không chứa được người này."
Bà Chúa Sen nghe vậy không tin nổi vào tai mình: "Con nói vậy, chẳng lẽ con đuổi Cúc Tiên đi rồi? Con đuổi nó đi rồi nó biết ở đâu đây?"
"Đến từ đâu thì trở về đó, vườn cúc trên trời đang chờ có người chăm sóc."
Bà Chúa Sen hừ lạnh, hồ sen trên trời cũng đang không có ai lo, một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, bà chỉ tính xuống đây dăm bữa nửa tháng giải quyết cô Ngải chứ không thể ở lại lâu.
Bây giờ lại còn mất thời gian đi tìm con nhỏ Cúc Tiên nữa!
Bà không ăn uống gì nữa mà chạy vội về phòng Cúc Tiên.
Trong phòng là một đống đổ vỡ lộn xộn, máu me tanh tưởi dây khắp phòng, còn người trong phòng đã sớm biến mất.
"Thằng nhóc này, con hơi ẩu rồi đấy, dù gì nó cũng là em họ của con!"
Bà Chúa Sen nói rồi vội vã ra ngoài đi tìm Cúc Tiên, trước lúc đi vẫn còn nghe Cảnh Dương nói một câu làm bà tái mặt: "Em họ có thể giữ lại, nhưng tiểu tam thì tuyệt đối không."
"Thằng nhóc Cảnh Dương đuổi nó đi đâu được chứ?"
Bà Chúa Sen bới tung cả núi Thạch lên vẫn không thấy người đâu.
Lúc bà sắp nản lòng hết hi vọng, thì bỗng thấy rất nhiều cánh hoa cúc trải dài trên đường đi, hoa cúc lẫn với vết máu tanh nồng nối thành một đường dẫn đến ngọn núi bên cạnh.
Những cánh hoa héo úa tàn tạ, chứng tỏ thể trạng Cúc Tiên lúc này đang yếu ớt.
Núi kia là núi Hồ, địa bàn của Hồ tộc.
Cúc Tiên đi vào đó e là khó toàn mạng mà đi ra.
Bà Chúa Sen bèn đi lần theo dấu vết hoa cúc tìm người.