Thị Ngược Thành Tính

Đầu óc Lục Đỉnh Nguyên choáng váng, căn bản không phăn ứng kịp là Hàn Lượng đang nói gì. Chờ đầu óc thanh tỉnh một chút, liền phát hiện mình đã bị Hàn Lượng lột sạch nửa thân trên, hai tay thì bị ngoại sam của chính mình trói chặt. “Đây là làm gì?” Lục Đỉnh Nguyên thoáng xoay xoay hai tay của mình, lại bị Hàn Lượng đánh một chưởng vào mông.

“Lộn xộn cái gì!” Hàn Lượng xuống tay không có nửa điểm lưu tình, nếu như phía trước đối với Xuân Hương chỉ sử tám phần lực, thì đối Lục Đỉnh Nguyên hắn lại dùng cả mười phần. “Mọi thứ đều do ta, ngươi tốt nhất liền ngoan ngoãn nghe lời.”

Lục Đỉnh Nguyên lăng lăng, trừ bỏ so chiêu, không có người đối y động tay qua. Cha mẹ lúc còn sống cũng chưa từng, người khác càng không thể. Theo lý thuyết y hẳn là phải phẫn nộ, cũng không biết vì sao, trong lòng tuy rằng cảm thấy tự tôn bị tổn thương, khuất nhục càng mạnh hơn khi thua lúc luận võ, mà so với cảm giác tự tôn bị tổn thương thì cảm giác càng mãnh liệt hơn, chính là cảm giác máu chảy dồn dập về phía hạ thể một cách mãnh liệt gia tốc.

Hàn Lượng tựa hồ cũng không có kiên nhẫn, “Bá bá” hai tiếng, trực tiếp xé quần cùng tiết khố của y. Mà đối với ánh mắt như tuần tra soi xét khắp người mình của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên có phản ứng là run rẩy nổi lên một thân da gà mụn cóc.

“Không nghĩ tới da của ngươi lại mịn màng như vậy.” Hàn Lượng cười nhạo, bàn tay không ngừng di chuyển trên bờ ngực trần trụi của Lục Đỉnh Nguyên.

“…..” Lục Đỉnh Nguyên thật sự không biết giờ khắc này chính mình phải nói gì. “Ngô…” Nhưng đối với đau đớn do Hàn Lượng ninh đầu nhũ mình thì Lục Đỉnh Nguyên lại dễ dàng phát ra thanh âm.

“Ha ha…. Không tệ, có giá trị dạy dỗ.” Vô luận là đối với cảm xúc truyền qua từ nơi tiếp xúc da thịt, vẫn là phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng đều rất hài lòng.

Một tay tiếp tục đối đầu nhũ trong tay ninh đến xanh tím, một tay kia bắt đầu thăm dò toàn thân Lục Đỉnh Nguyên. Cơ bắp săn chắc, thắt lưng mềm dẻo, chân thẳng tắp thon dài, cơ thể do trường kỳ luyện võ mà ẩn chứa lực đạo kín đáo, làn da trắng mịn mà mát lạnh, Hàn Lượng đối với thân hình này cực kỳ hài lòng. Mỉm cười, một trận bão hôn liền rơi xuống.

Phải biết rằng, Hàn Lượng có khuynh hướng thị ngược cũng không phải hai ba ngày, cũng rất ít người có thể thỏa mãn hắn. Khi quen người bạn gái thứ nhất khi hắn vừa mới xé quần áo của nàng liền bị quăng một cái tát, người bạn gái thứ hai vì hắn không không chế tốt lực đạo khiến cho đùi của nàng tràn ngập ứ thanh mà rời đi, Hàn Lượng liền không tái chọn nữ nhân. Vốn nghĩ đến lựa chọn nam nhân liền có thể thoải mái mà làm, nhưng ai biết, nam nhân có thể trụ cùng hắn đã thiếu lại càng thiếu, Hơn nữa lại thêm vì công việc, đối tượng tìm đến mỗi đêm đều chỉ có thể làm qua loa, có thể làm hắn tận hứng cơ hồ không có.

Nhưng Lục Đỉnh Nguyên không giống như vậy, y là người trường kỳ luyện võ, không giống những người hiện đại yếu đuối mà Hàn Lượng chạm qua trong quá khứ, ở trong lòng Hàn Lượng đã nhận định y thừa nhận được, Hơn nữa tính ra thì Hàn Lượng đã cấm dục mấy tháng, cho nên trong nháy mắt chạm đến da thịt của Lục Đỉnh Nguyên liền mất khống chế.

Cổ bị cắn một đường đến chảy máu, đầu nhũ cũng bị ngắt đến tê dại, vùng mông cũng bị xoa nắn đau đớn tê dại cơ hồ mất đi tri giác, Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu cảm nhận được biến hóa trong cơ thể giống như trước đây. Trên người liên tục sung huyết làm cho y chờ mong lại lo lắng —– chờ mong chính mình có thể giống như nam nhân bình thường mà đứng lên, lại lo lắng bất quá chỉ là một lần nữa vui mừng quá sớm.

Hàn Lượng dù sao cũng xuất thân từ bác sĩ khoa ngoại, lý trí cùng sự bình tĩnh luôn rất mạnh mẽ, sau khi phát ngoan cắn xé một trận, cũng chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên. Hàn Lượng có học qua chút tâm lý học, hơn nữa chính mình lại có khuynh hướng thị ngược, cho nên mới có thể nhanh chóng phát hiện vấn đề của Lục Đỉnh Nguyên. Có lẽ là do mình còn quá ôn nhu, cho nên Lục Đỉnh Nguyên cư nhiên vẫn chưa tiến vào trạng huống.

Hàn Lượng dùng một tay đem Lục Đỉnh Nguyên dựa vào trên bàn, một tay nâng cằm y xoay ra sau, làm cho y đối mặt với chính mình. “Suy nghĩ cái gì? Như thế không chuyên tâm.”

“Ta không có.” Lục Đỉnh Nguyên có chút oan uổng, cũng có chút ủy khuất. Y không phải không chuyên tâm, mà là có điểm rất chuyên tâm, nhưng có lẽ là chuyên tâm không đúng chỗ.

“Không được tranh luận.” Hàn Lượng đánh một chưởng lên cặp mông mềm mại duyên dáng của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ta….Cáp….” Lục Đỉnh Nguyên còn muốn nói gì, Hàn lượng lại ở thời điểm y muốn nói mà dùng một ngón tay xông vào hậu đình của y.

“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, bàn tay Hàn Lượng lại phiến đi lên, liền có cảm giác mãnh liệt được dị vật trong cơ thể cũng bị chấn đến. “Ta mới vừa nói, không được tranh luận.” Vừa nói chuyện, ba ba lại là hai cái tát hạ xuống.

Lục Đỉnh Nguyên đã không thể nhàn hạ mà mở miệng nói chuyện nữa, bởi vì ngón tay thứ hai của Hàn Lượng đã nhanh chóng xông vào, cảm giác xé rách càng thêm rõ ràng. Theo một trận lật tới lật lui của Hàn Lượng, trừ bỏ cảm nhận sâu sắc cảm giác xé rách, lại còn một cảm giác thấm ướt.

“Chậc chậc, ngươi thật đúng là một cái vưu vật.” Hàn Lượng một trận chậc chậc lấy làm thích thú, dù sao trong mấy vạn người cũng khó có được một có thể tự phân bố dịch ruột non để giúp dị vật thuận lợi thông qua. Mà số lượng dịch ruột phân bố của Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ có thể so sánh với yêu dịch của nữ nhân, hoàn toàn có đủ tác dụng làm chất bôi trơn, mà hết thảy này, vẫn còn ở tình huống mà Hàn Lượng vẫn còn chưa chạm vào tuyến tiền liệt của y.

Lục Đỉnh Nguyên căn bản không rõ Hàn Lượng đang nói gì, cũng không có công phu đi *** tế cân nhắc hoặc hỏi, bởi vì kế tiếp Hàn Lượng không biết ở chỗ nào trong cơ thể y mà nhấn một cái liền khiến huynh đệ vốn không chút nhượng bộ lại nghiêm trạm đứng lên, làm cho y kích động đến muốn khóc. Mà rốt cuộc y có khóc hay không y cũng không nhớ rõ. Y chỉ có thể nhớ rõ, chính là khoái cảm như sóng cuộn biển gầm mà tăng vọt, trên người lại khắc sâu đau đớn lại ngọt nị, còn có bên tai mơ hồ có tiếng vang “ba ba”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui