Thị Ngược Thành Tính

Lục Đỉnh Nguyên quay phắt đầu lại, mở to mắt nhìn Hàn Lượng. Hắn cư nhiên đem…của hắn cho Toàn Hữu Câu uống? Cho dù vật kia đối với việc luyện công của mình có nhiều chỗ tốt, cho dù mình đối vật kia có điều thiên vị, nhưng Hàn Lượng vẫn luôn không chịu thưởng nhiều cho y, trong mười lần cũng khó được một lần cho phép y hôn lên nơi kia, càng đừng nói đến có cơ hội thưởng đến vật kia? Nhưng hắn, hắn thế nhưng…

Thấy trong mắt Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi đong đầy hơi nước, Hàn Lượng thầm than một tiếng trong lòng, biết lúc này giải thích cũng chỉ là phí công, Nai con căn bản không nghe vào tai.

Kéo vạt áo của mình ra, Hàn Lượng thản nhiên nói với Lục Đỉnh Nguyên, “Tùy ngươi xử trí.”

Thanh âm rất nhẹ, lại giống như sấm sét nổ tung trông lòng hai người trong thạch thất.

Toàn Hữu Câu hít sâu một hơi, ngụm khí này nghẹn ở trong ngực làm sao cũng không phun ra được, thân thể lại run rẩy như phát sốt. Lục Đỉnh Nguyên cũng là trong mắt ánh sáng chợt lóe.

“Thật sự?” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên cũng nhẹ nhàng, “Không phản kháng? Mặc kệ ta làm điều gì?”

“Thật sự, mặc kệ ngươi làm điều gì!” Hàn Lượng cưng chìu mỉm cười. Hắn thật đúng là không tin Lục Đỉnh Nguyên yêu hắn sâu vô cùng có thể làm gì hắn? Nhiều lắm chỉ là bị y phản công một lần thôi, nếu người kia là Lục Đỉnh Nguyên, nếu như vậy có thể an ủi y, cũng không phải khó có thể chịu đựng như vậy.

Được đến sự cho phép của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm vào chỗ động mạch nơi hõm vai của Hàn Lượng, thẳng đến cắn ra máu, Lục Đỉnh Nguyên mới đổi dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm láp.

Cho ngươi lên giường người khác! Ánh mắt của Lục Đỉnh Nguyên nói như vậy.

Xem hiểu ý tứ trong mắt Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng cúi đầu bật cười, tiếng cười dấu ở sâu trong cổ họng, chấn động ***g ngực, chấn đến Lục Đỉnh Nguyên trong lòng hắn làm càn cả người tê dại.

Cho ngươi làm chuyện xấu! Lục Đỉnh Nguyên tiếp tục cắn thêm một ngụm ở trên vú phải của Hàn Lượng, cũng là dấu răng rõ ràng. Hàn Lượng kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích không phản kháng.

Cứ vậy mà một đường cắn hôn xuống dưới, thẳng đến giữa thắt lưng, Lục Đỉnh Nguyên từ trên đùi Hàn Lượng nhảy xuống, thuận thế quỳ xuống đất. Đem vật còn đang ngủ say của Hàn Lượng lấy ra, Lục Đỉnh Nguyên đưa miệng đến.

“Nai con…” Thanh âm của Hàn Lượng trong trẻo như trước, vẫn chưa lây dính ***. Toàn Hữu Câu mong chờ Hàn Lượng kêu “dừng”, Lục Đỉnh Nguyên nghĩ rằng Hàn Lượng muốn dặn y đừng cắn vật kia của hắn, ai ngờ Hàn Lượng nói ra miệng lại là, “Muốn quỳ liền quỳ trên chân của ta, dưới đất lạnh.”

Lục Đỉnh Nguyên giơ lên một nụ cười, đem vật kia của Hàn Lượng ngậm lấy.

Toàn Hữu Câu xông về trước vài bước, kéo xích sắt loảng xoảng rung lên, mắt trừng lớn gần như muốn rớt ra. Phải biết rằng, khi hắn cùng Hàn Lượng ở chung một chỗ, thường thường vừa gặp liền là một trận đánh, chờ đánh đến tính trí của hắn lên, Hàn Lượng liền nắm lấy mông hắn, đâm mạnh một trận, thẳng đến khi hắn bắn ra. Có khi là một ngày hai ba lần, có khi là một ngày bốn năm lần, luôn làm đến khi chân hắn mềm nhũn không thể thẳng thắt lưng mới dừng lại. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng là chưa từng chạm vào thân thể của Hàn Lượng. Mỗi lần hắn muốn vươn tay chạm Hàn lượng, Hàn Lượng liền quất hoặc đâm rút càng mạnh, làm cho hắn một lần cũng không thực hiện được, sau này, Hàn Lượng lại thường xuyên che mắt trói tay trói chân hắn, làm cho hắn ngay cả cơ hội nhìn thấy cũng không có, càng đừng nói tới đụng chạm. Nhưng là không nghĩ tới, không nghĩ tới Hàn Lượng lại cho phép Lục Đỉnh Nguyên…cho phép Lục Đỉnh Nguyên bừa bãi chạm hắn, hôn hắn, thậm chí cắn hắn như vậy!

Theo Lục Đỉnh Nguyên phun ra nuốt vào càng lâu, hô hấp của Hàn Lượng cũng càng thêm nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui