Thị Ngược Thành Tính

Tuy thân thể Tiểu Hà Tử có khiếm khuyết nhưng đầu óc vẫn còn rất nhạy bén. Thấy thương thế trên người của Lục Đỉnh Nguyên lập tức hiểu được những gì xảy ra. Hàn Lượng kia bất quá chỉ là một người thường không có nửa điểm công phu, chủ tử lại không yếu đuối như Xuân Hương, dù cho nội lực hoàn toàn biến mất cũng không thể bị thương đến như vậy! Cho nên chủ tử là tự nguyện.

Quả nhiên, đêm đó Lục Đỉnh Nguyên vốn chưa từng trêu chọc “Hậu cung” chẳng những tự mình đi Đông cung gọi Hàn Lượng, còn triệt hạ tất cả người hầu cùng ảnh vệ, vừa lúc nghiệm chứng suy đoán của Tiểu Hà Tử.

Mà Hàn Lượng thì từ sau giờ cơm chiều thì vẫn luôn ngồi xem sách y thuật Tiểu Hà Tử đưa cho hắn, đầu óc bị một đống danh từ khó hiểu biến thành loạn một đoàn, ù ù cạc cạc đến lúc ngồi ở trên giường Lục Đỉnh Nguyên mới hoàn hồn. “Ngươi muốn nói chuyện với ta?”

Lục Đỉnh Nguyên vẫn ngồi bên bàn chờ hắn hoàn hồn khẽ lắc đầu.

“Đây là phòng của ngươi?” Hàn Lượng nhìn xung quanh lại hỏi.

Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, vẫn không lên tiếng như cũ.

“Ha ha, ngươi sẽ không phải là đang thẹn thùng chứ?” Hàn Lượng cười, đi đến trước mặt Lục Đỉnh Nguyên, mượn ánh nến đánh giá y.

Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, kéo kéo tóc, lại vẫn không lên tiếng như cũ.

“Hôn nay ngươi muốn ngoạn trò chơi câm điếc? Ta xem ngươi có thể trang đến bao lâu!” “bá” một tiếng, Hàn Lượng đem quần áo của Lục Đỉnh Nguyên xé rách.

Lục Đỉnh Nguyên hít một hơi, đưa tay nắm lấy cổ tay Hàn Lượng, nâng lên ánh mắt có chút vô thố chống lại Hàn Lượng.

“Quy củ lúc trước,” Hàn Lượng cũng không tránh, trên mặt mang lên nụ cười không có chút độ ấm, “nghe ta, liền buông tay ra, chúng ta liền tiếp tục, nếu không, ta trở về.”

“…..” Lục Đỉnh Nguyên buông tay ra, mặc dù không nói gì, trong ánh mắt vẫn có một tia khẩn trương, giống như sợ Hàn Lượng sẽ thật sự bỏ đi.

Ý cười trên mặt Hàn Lượng sâu thêm một chút, từ trong quần áo lấy ra một bao dược pha vào trong nước rồi đưa cho Lục Đỉnh Nguyên. “Đây là hóa công tán, ngươi uống.”

Lục Đỉnh Nguyên tiếp nhận dược lại nhíu mày. Kỳ thật hắn cần gì phải như vậy? Chính mình căn bản không dám động nội lực, uống hay không uống có gì khác biệt?

“Uống, bằng không ta sẽ lo lắng.” Hàn Lượng lại thúc giục.

Nguyên bản Lục Đỉnh Nguyên muốn hỏi hắn làm sao có được hóa công tán, nhưng thấy biểu tình không kiên nhẫn của Hàn Lượng liền cái gì cũng chưa nói, ngửa đầu uống vào.

“Ha ha, ngươi không sợ ta hạ độc hại ngươi?” Tâm tình Hàn Lượng cực kì tốt, một tay kéo Lục Đỉnh Nguyên ngã vào trong lòng.

Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, y quả thật không nghĩ tới Hàn Lượng sẽ hại y.

“Yên tâm, chỉ là một bao vị dược thôi.” Đó là hai ngày trước Tiểu Hà Tử trả lại cho hắn cùng với quần áo đã được giặt sạch. Hàn Lượng thấy quần áo rách nát không chịu nổi liền đơn giản ném đi. Quần áo cùng chìa khóa trong quần áo không biết đã rơi lúc nào, chỉ còn lại hai bao vị dược Hàn Lượng có thói quen mang theo bên mình. Sợ gói plastic chọc người hoài nghi liền đem bột bên trong đựng vào một gói riêng, đem gói plastic đi xử lý bí mật.

“Sẽ không làm cho ngươi không thoải mái.” Hàn Lượng cúi xuống cắn lên bờ môi tái nhợt của Lục Đỉnh Nguyên.

Theo nụ hôn càng ngày càng sâu, hô hấp của Lục Đỉnh Nguyên cũng càng ngày càng dồn dập, lại vẫn như cũ phong bế cổ họng không thoát ra âm thanh. “Ta xem ngươi có thể kiên trì đến bao lâu.” Hàn Lượng cười càng sâu, vài cái đã đem Lục Đỉnh Nguyên bóc sạch sẽ, đặt y lên trên mặt bàn bắt đầu cắn xé nơi ngực.

“Ngươi hôm nay rất thơm, đã tắm rửa qua?” Hàn Lượng một bên hỏi, một tay cũng đã xông vào hậu đình của Lục Đỉnh Nguyên, căn bản không cho y cơ hội để trả lời.

“A….Cáp…” Nếu như từ đầu là Lục Đỉnh Nguyên vì ngượng ngùng mà không mở miệng, như vậy hiện tại, y là căn bản đã không rảnh rỗi để mở miệng.

Nến trên bàn không biết đã bị ai đánh ngã, dưới ánh trăng là một mảnh mông lung, da thịt oánh bạch của Lục Đỉnh Nguyên lại càng thêm hoặc nhân.

“Vô luận ta làm cái gì, đừng phản kháng, đừng làm cho ta thất vọng.” Hàn Lượng cấp Lục Đỉnh Nguyên khuếch trương đến bốn ngón tay khi nói.

Bởi vì lần này Hàn Lượng coi như ôn nhu, một cái tát cũng chưa đánh y, cho nên Lục Đỉnh Nguyên thẳng đến bị khuếch trương đến bốn ngón tay cũng chưa bắn một lần. Phía trước giống như xưa vẫn không bắn được, giống hệt như lúc y bị dục hỏa tra tấn mà không có cách nào phát tiết, cho nên Lục Đỉnh Nguyên càng phát ra nôn nóng, không ngừng vặn vẹo thân mình, muốn tìm đến một chút mát mẻ để giảm thoát cơn nóng thiêu đốt trong người. Mà lời của Hàn Lượng, y tuy rằng nghe được, lại không phân ra tâm tư đi lý giải ý tứ của nó.

Đúng lúc này, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy hai chân bị nâng lên đỉnh đầu, có cái gì đó lành lạnh đang tiến vào trong dũng đạo. Miễn cưỡng mở hai mắt, sau một lúc mới nhìn rõ, nguyên lai là Hàn Lượng một tay nâng chân y lên đặt tại đỉnh đầu, một tay cầm lấy bình trà đã nguội lạnh rót vào trong hậu đình của y.

“Không…” Lục Đỉnh Nguyên cả kinh kêu lên. Lần trước Hàn Lượng áp y, tuy có đụng đến hậu đình, nhưng không có phóng đại rõ ràng đến trước mắt làm cho người nhìn kĩ như vậy, cảm giác xấu hổ nhanh chóng ập đến. Lại thêm nữa, Hàn Lượng cầm trong tay là một trong những trà cụ y thích nhất, ngày thường đặt ở phòng ngủ làm ấm trà sở dụng, hôm nay lại bị Hàn Lượng đem rót vào một cái miệng khác, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy nhục nhã đến cả chân đều run lên.

“Đừng phản kháng, đừng làm cho ta thất vọng.” Hàn Lượng lặp lại một lần, bàn tay lại càng thêm tăng lực áp chế Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên nghe ra một tia kiên định trong giọng nói của Hàn Lượng, đột nhiên hiểu được, nếu y phản kháng, hết thảy sẽ chấm dứt, sau này có thể sẽ không bao giờ có nữa. Cho nên y cứ mặc cho cảm giác khó chịu xâm nhập làm cho cả người run lên, đầu phe phẩy như trống bỏi, lại thủy chung không dám tránh khỏi cánh tay đang áp chế y của Hàn Lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui