Thị Ngược Thành Tính

“Lượng, chúng ta từ Pháp gấp gáp chạy về, chẳng lẽ chỉ là đến xem ngọn núi này?” Lục Đỉnh Nguyên dựa vào trong ngực Hàn Lượng, mắt đầy mờ mịt, “Tuy rằng cây cối trên núi này coi như tươi tốt, địa hình cũng xem như hiểm trở, nhưng ta thật sự không nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt đáng để xem.”

“Ngươi không có ấn tượng gì với ngọn núi này sao?” Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên, ngồi trên cành của một cây có tuổi già nhất, cành lá xum suê nhất, nhờ có lá cây che lấp, cho nên bọn họ có thể nhìn xem bên ngoài rõ ràng, người bên ngoài lại không nhìn thấy bọn họ.

“Ngươi nói như vậy…” Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nghĩ, “Nha! Núi này hình như là chỗ ta nhặt được ngươi?”

“…” Hàn Lượng mỉm cười cho Lục Đỉnh Nguyên một nụ hôn.

“Hôm nay chúng ta tới đây là để?” Lục Đỉnh Nguyên không biết vì cái gì, trong lòng có chút cảm giác nai con loạn chàng, cũng không biết chính y đang lo lắng cái gì?

“Hôm nay là ngày ta xuyên đến bên cạnh ngươi.” Thanh âm của Hàn Lượng rất nhẹ rất nhẹ, dán lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, cơ hồ đem lời nói ngậm trong miệng.

“Nha!” Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, đột nhiên tay chân lạnh như băng, đứng ngồi không yên.

“Ngươi lo lắng như vậy làm gì?” Hàn Lượng khó hiểu.

“Rất… rất nguy hiểm a, lúc đó trên người của ngươi bị thương nặng như vậy…” Lục Đỉnh Nguyên nhìn trái nhìn phải, nhưng là không trấn định lại được.

“Hiện tại ta không phải an ổn ở cạnh ngươi sao? Cũng chứng minh mọi chuyện đều đã thuận lợi không phải sao?” Hàn Lượng an ủi vỗ vỗ lưng Lục Đỉnh Nguyên.

“Nhưng là… nhưng là…” Lục Đỉnh Nguyên không biết phải nói làm sao, nhưng y chính là lo sợ, còn lo lắng hơn cả Hàn Lượng. Cũng chia không rõ hắn rốt cục là đau lòng sự đau đớn khổ sở mà Hàn Lượng phải chịu lúc xuyên qua, hay là lo lắng lỡ xuyên không thành công, vậy mọi thứ trước mắt y đều biến thành bọt nước, lại hoặc là chính mắt thấy Hàn Lượng cách một đường sinh tử chỉ vì gặp y mà trong lòng cảm thấy thua thiệt, đại khái là có đủ cả đi! Tóm lại Lục Đỉnh Nguyên là lo đến mồ hôi lạnh chảy ròng, đây là việc từ lúc y sinh ra vốn chưa từng có.

“Đừng nhưng là, bọn họ đến đây!” Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên, sợ chính mình vừa hơi chút thả lỏng, Lục Đỉnh Nguyên đang lo đến không ngừng run rẩy liền lập tức rớt xuống cây. Với tu vi hiện tại của bọn họ, ngã xuống ở độ cao như vậy cũng sẽ không có sao, nhưng nếu Nai con va chạm bị đau bị thương, hắn vẫn sẽ cảm thấy đau lòng!

“A, ở nơi nào?” Lục Đỉnh Nguyên nháy mắt toàn thân cứng ngắc.

“Nơi đó.” Hàn Lượng vươn tay chỉ về phía chiếc xe đang từ ngoài vào sườn núi.

“Nha, phía đối diện có một chiếc xe vận tải lớn! Vừa lúc ở góc chết của thị giác, bọn họ không nhìn thấy.” Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ muốn hô to ra tiếng.

“Ngươi nhỏ giọng chút đi.” Đối với tình huống của bọn họ, Hàn Lượng tự nhiên là rõ ràng hơn Lục Đỉnh Nguyên, dù sao là hắn đã tự mình trải qua. Nhưng làm cho hắn kỳ quái là, rõ ràng hắn nhớ là phanh không nhạy mới gây thành tai nạn xe cộ a? Sao hiện giờ tình huống chiếc xe của bọn họ lại tốt đẹp như vậy? Nếu chỉ là chiếc xe vận tải ở góc chết của thị giác, với năng lực phản ứng cùng năng lực ứng biến của vị bạn học cũ kia của hắn, cũng không đủ khả năng gây ra tai nạn xe cộ kia.

Đang suy nghĩ, mắt thấy chiếc xe kia sẽ tới chỗ chuyển biến, Hàn Lượng không hề do dự, vươn tay hái một lá cây liền bắn ra.

“A” Lái xe kêu lên một tiếng sợ hãi.

“A!” Cùng thét lớn ra tiếng với lái xe là Lục Đỉnh Nguyên, “Lượng, ngươi làm gì vậy?” Lục Đỉnh Nguyên muốn đứng dậy lao ra cứu bọn họ.

“Ngươi mới là! Muốn làm gì vậy?” Hàn Lượng dùng một tay hung hăng đè Lục Đỉnh Nguyên vào trong ngực, làm cho y không thể động đậy.

“Ngươi… sao ngươi có thể hủy phanh của họ… ngươi đang ở trên đó a!” Lục Đỉnh Nguyên kêu lên!

“Ta không làm cho trận tai nạn xe cộ này xảy ra, vậy ta làm sao xuyên qua? Ta làm sao có thể đến bên cạnh ngươi?” Hàn Lượng cũng kêu lên.

“…” Lục Đỉnh Nguyên há miệng muốn cãi lại, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui