Thị Ngược Thành Tính

Nửa đêm, Lục Đỉnh Nguyên đứng lên, hôn hôn Hàn Lượng vẫn đang ngủ say, thừa lúc trăng sáng mà lên đường. Đồng hành, còn có mười cung nhân Thu cung Nghiễm Hàn cung hóa trang thành thị vệ bình thường, cùng mười cao thủ của Hạ cung. Còn có Tiểu Hà Tử, một hàng hai mươi người, đi trên quan đạo, thừa thêm một chiếc xe ngựa, chậm rãi tiến lên giống như một đoàn thương nhân bình thường.

Sáng sớm, Hàn Lượng là bị thanh âm Phi Ảnh thỉnh an làm bừng tỉnh. Vươn tay ra, bên người không còn ai. Lại sờ soạng, giường lạnh lẽo, hiển nhiên đã đi lâu.

“…” Hàn Lượng vẫn còn đang mờ mịt, thanh âm của Phi Ảnh lại vang lên: “Chủ tử, Phi Ảnh phục chức.”

“Tiến vào.”

Hàn Lượng vừa dứt lời, Phi Ảnh đã lắc mình xuất hiện trước mặt hắn. “Chủ tử đâu?” Phi Ảnh nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn thấy thân ảnh của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ta cũng muốn biết!” Hàn Lượng đứng dậy, so với Phi Ảnh trước một bước phát hiện tờ giấy để trên bàn. Cầm lấy xem đến hai lần, xoay người ném cho Phi Ảnh.

Phi Ảnh tiếp nhận nhìn một lần lại một lần, nhìn đến cả người phát run, lại không nói một câu.

Giấy có hai tờ, một viết cho Hàn Lượng, viết rất đơn giản: lượng, ta đi lần này hơn tháng sẽ quay về, đã nói cho Lục Thúc mang ngươi đi dạo khố phòng ở Lục gia, cứ tùy ý chọn lựa. Có thể an bài Phi Ảnh mang ngươi đi dạo chung quanh, an toàn là trên hết. Chớ niệm.

Mà một tờ khác, là viết cho Phi Ảnh, nội dung cũng cực kỳ đơn giản: Ảnh, bổn tọa đem Hàn Lượng giao ngươi chiếu cố, hết thảy nghe an bài của hắn, nếu có chuyện gì, sẽ hỏi ngươi!

“Nhìn hiểu được?” Hàn Lượng lau mặt lau tay, uống chút rượu đã thấy Phi Ảnh vẫn còn đối hai tờ giấy kia ngẩn người.

“….” Phi Ảnh cắn răng, nhìn chằm chằm Hàn Lượng.

“Xem hiểu được là tốt rồi,” Hàn Lượng gật đầu, “Hiện tại ra muốn đi tìm Hạ Thiên, ngươi muốn đi theo hay không cũng được.” Nói, người đã đi ra ngoài.

Phi Ảnh tức giận đến thở dốc liên tục, lại vẫn trân trọng xếp lại hai tờ giấy cất vào trong ngực. Hắn rất quen thuộc chữ viết của Lục Đỉnh Nguyên, bất quá, đều là phê bình chú giải viết trên các loại sổ sách, loại thư tư nhân như thế này ít lại càng ít, đặc biệt viết cho một mình Phi Ảnh hắn, lại chỉ có một phong này, hắn làm sao nhẫn tâm vứt bỏ? Cho dù nội dung viết trên kia làm cho hắn rất phẫn hận.

Lúc Hàn Lượng gõ cửa phòng Hạ Thiên, thì Hạ Thiên xuất hiện với hai vành mắt đen thui lại ngáp dài liền tục oán hận: “Gì chứ, sớm như vậy? Ta nhưng là giờ Dẫn mới ngủ.”

“Bọn họ đi vào giờ Dần?” Lực phản ứng của Hàn Lượng tất nhiên không tầm thường.

Hạ Thiên ngẩn người, sau hiểu được, “Đúng vậy, không biết làm gì phải thần thần bí bí như vậy, xuất phát lúc nửa đếm, lại còn giấu Phi Ảnh.”

“Ta chỉ là không rõ, y làm sao thông tri cho các ngươi, từ sau cơm chiều hôm qua y rõ ràng đều ở cùng một chỗ với ta.” Hàn Lượng đưa một tay gãi cằm, không thể tưởng tượng nói.

“Nột,” Hạ Thiên vào phóng lấy ra tờ giấy nhỏ, “Y thác Lục thúc đem chỉ lệnh cho chúng ta.”

Hàn Lượng cầm lấy, mặt trên rậm rạp những chữ cực nhỏ, viết thời gian xuất phát, vật phẩm cùng nhân viên mang theo, hết thảy công việc đều giao cho Tiểu Hà Tử.

“Ta cùng Tiểu Hà Tử thật nhiều việc! A ” Hạ Thiên nói, lại ngáp một cái.

“Đi, vậy ngươi tiếp tục ngủ đi.” Hàn Lượng trả lại tờ giấy cho Hạ Thiên, “Ta sẽ nhờ Lục thúc mang đến chỗ công tượng.”

Hạ Thiên ngẩn ra, “Sớm như vậy?” Hắn tự nhiên hiểu được Hàn Lượng tìm công tượng để làm gì.

“Sớm? Vậy khi nào là không sớm? Chẳng lẽ ngươi muốn đợi đến lúc bọn họ trở về không thể học nữa?” Hàn Lượng cười nhạt.

“Đúng, đúng.” Tinh thần Hạ Thiên rõ ràng rung lên. “Ngươi đợi đợi.”

Hạ Thiên nhanh chóng chỉnh chu lại, sau đó đi ra kéo Hàn Lượng: “Đi, ta trước mang ngươi đi ăn điểm tâm, có khí lực mới làm việc tốt được.”

Sáng sớm, hai người bắt đầu làm việc cùng với công tượng, đến thạch tràng tìm người có tay nghề *** xảo cẩn thận, lại tìm mấy khối nguyên thạch bình thường, bắt đầu luyện tập tạo hình. Hai người luyện được cũng không có gì hiếm lạ, bất quá chỉ là loại ngọc bát phẩm bình thường. Cho nên mặc dù bọn họ làm cho bọn công tượng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không nói gì.

Hạ Thiên làm chưởng sự Hạ cung, lại là người tọa trấn trong cung khi Lục Đỉnh Nguyên đi vắng, tự nhiên vô cùng bận rộn, cho nên mới làm không bao lâu đã có người đến tìm, để lại một mình Hàn Lượng. Hàn Lượng cũng không để ý, cứ theo công tượng học cách sử dụng các loại công cụ, học cách tạo độ cong, học điêu khắc góc cạnh, học đánh bóng, một ngày rất nhanh liền trôi qua.

Hàn Lượng thực thông minh, tay lại khéo léo. Ngày đầu tiên, hắn học xong ngọc bát Ngày hôm sau, hắn học xong cách làm ngọc xử Ngày thứ ba, hắn học xong cách làm đũa ngọc. Tuy rằng không quá *** xảo, nhưng cũng có hình có dạng khiến cho Hạ Thiên tức giận đến oa oa kêu to, hắn ngay cả cái bát cũng chưa làm ra được!

Hàn Lượng nơi đây quá thản nhiên tự đắc, Lục Đỉnh Nguyên bên kia lại không hề nhẹ nhàng.

Mới rời đi ngày đầu tiên, Lục Đỉnh Nguyên liền phát hiện vấn đề. Y tuy rằng vào ban ngày có thể khắc chế chính mình không nhớ đến Hàn Lượng, lại đến ban đêm thì làm cách nào cũng không ngủ được. Ngày thứ nhất trôi qua hảo, y ngồi xuống nhẫn nại. Ngày thứ hai vấn đề đã đến, tính luôn cả đêm rời đi đó, y đã có hơn hai ngày không có nghỉ ngơi, khả y mệt mỏi suốt ba đêm, lại như cũ ngủ không được. Bắt buộc chính mình nằm xuống, trong đầu lại tràn ngập ôm ấp cùng đụng chạm của Hàn Lượng, làm cho trong thân thể y dần sinh ra một loại xôn xao. Cái loại xôn xao này y rất quen thuộc, hiện tại càng thêm rõ ràng, kêu là muốn tìm bất mãn. Không thể, chỉ có thể tiếp tục nhịn xuống. Đến ngày thứ ba, Lục Đỉnh Nguyên có điểm chống đỡ không được, y cư nhiên ngay tại ban ngày liền không thể khắc chế mà tưởng niệm Hàn Lượng, xôn xao trong thân thể dần biến thành xao động, làm cho tính tình y càng lúc càng khó mà khắc chế. Y biết đây không phải hiện tượng tốt, y dần dần muốn biến trở về Lục Đỉnh Nguyên tính tình hỉ giận vô thường kia. Mà nguyên nhân, y chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, chính là —- thân thể y tạo phản.

Ngày thứ ba trời tối nhanh, Lục Đỉnh Nguyên khiến Tiểu Hà Tử tìm chỗ nghỉ trọ. Một tiểu khách sạn hai tầng nơi hoang dã. Lục Đỉnh Nguyên ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn liền lên lầu nghĩ ngơi. Nằm trên giường gỗ, cuồn cuộn sóng nhiệt không thể ngăn cản được nữa cứ thiêu đốt lên. Lục Đỉnh Nguyên thở dốc, nhớ lại thủ pháp của Hàn Lượng muốn giải quyết sự cần thiết của chính mình lúc này. Sau khi vỗ về chơi đùa ở phía trước một lúc lâu, thẳng đến bản thân cảm thấy đau lại vẫn không phản ứng, không thể, Lục Đỉnh Nguyên cắn chặt răng, lại đi nhu lộng hậu huyệt, thẳng đến khi *** thủy chảy đầy tay, dục hỏa đem y đốt cháy thành một cái sâu thịt, phía trước vẫn là một mảnh mềm mại, một chút cũng không có ý thành toàn cho y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui