Thị Ngược Thành Tính

Hàn Lượng sợ đem Lục Đỉnh Nguyên nghẹn đến có vấn đề, vươn tay mở ra trói buộc dưới hạ thân cho y, Gần như đồng thời với lúc hắn mở ra trói buộc, Lục Đỉnh Nguyên liền cong thắt lưng như muốn bẻ gãy mà bắn ra.

Theo sự co rút của Lục Đỉnh Nguyên, nơi hậu huyệt cũng là một trận co rút nhanh, như muốn nuốt vào càng nhiều làm cho Hàn Lượng một trận sảng khoái, cũng cùng bắn ra. Luồng nhiệt nóng rực va chạm lên vách tường của Lục Đỉnh Nguyên làm cho y gần như muốn bắn thêm lần nữa, nhưng y chỉ có thể run run bày ra vài giọt bạch trọc.

Mãi cho đến khi Hàn Lượng thu thập sạch sẽ cho cả hai, Lục Đỉnh Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt trong suốt như thủy *** giống một đứa bé mới sinh, dường như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ nát. Hàn Lượng chưa từng gặp qua y ở dạng này, không khỏi nhẹ nhàng vỗ về, không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên lại ở tại trong vỗ về của hắn mà ngủ thật bình yên. Trong lòng Hàn Lượng biết sợ là đã thực sự khi dễ y, dù sao dư độc của Lục Đỉnh Nguyên vừa mới thanh trừ, lại vất vả mấy ngày nay, còn không ngừng mỗi ngày cùng hắn dây dưa, không khỏi có chút lo lắng.

“Tiểu Hà Tử.” Hàn Lượng nhẹ chân nhẹ tay mở cửa xe, “Tiến vào nhìn xem.”

“A?” Tiểu Hà Tử ngồi bên ngoài đánh xe, tuy rằng võ công không lợi hại như ảnh vệ, nhưng vẫn mơ hồ biết được bên trong là đang làm gì. Không nghĩ tới việc mới làm xong một chút đã cho hắn đi vào. Hàn Lượng này sẽ không đem chủ tử nhà hắn làm cho sắp chết đi?

“Phát ngốc gì? Nhanh lên.” Hàn Lượng nhìn đến Tiểu Hà Tử còn đang ngẩn người, không khỏi thúc giục.

“Nga, nga.” Tiểu Hà Tử phát tín hiệu, làm cho ảnh vệ đằng trước trở về tiếp quản chuyện lái xe, mới đi theo Hàn Lượng vào trong.

Vừa mở cửa xe, một cỗ mùi ái muội liền đập thẳng vào mặt, nếu người khác khi nãy còn mơ hồ không biết hai người đang làm gì thì đến lúc này cũng đã hoàn toàn hiểu được. Mặt Tiểu Hà Tử “Đằng” một cái đỏ lên.

“Với chút định lực ấy mà muốn tiến cung làm đại tổng quản?” Hàn Lượng nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Hà Tử liền nhẹ giọng cười nhạo.

“Ngươi…Ngươi…” Tiểu Hà Tử lắp bắp kêu lên.

“Hư…” Hàn Lượng làm động tác chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ vào Lục Đỉnh Nguyên đang ngủ say.

Tiểu Hà Tử dậm chân một cái, biết Hàn Lượng là đang chọc hắn, cũng không thật sự tức giận. Đành phải ngoan ngoãn cúi người xuống bắt mạch cho chủ tử đang ngủ.

Hàn Lượng cũng không quấy rầy, lặng lẽ mở cửa sổ ra, đem hương vị bên trong xe tán đi bớt.

Theo Tiểu Hà Tử mày càng ngày càng nhăn chặt, sắc mặt của Hàn Lượng cũng dần trở nên ngưng trọng.

“Rốt cuộc thế nào?” Chờ Tiểu Hà Tử buông tay Lục Đỉnh Nguyên ra, Hàn Lượng liền vội vàng hỏi.

“Chủ tử bị nội thương.” Tiểu Hà Tử thì thào lẩm bẩm, “Chuyện khi nào? Tại sao lại bị thương?” Vừa nói liền muốn cởi y phục của Lục Đỉnh Nguyên nhưng đã bị Hàn Lượng ngăn lại. “Trên người y không có vết thương.” Nói giỡn, một thân xanh tím đầy dấu ô mai kia hắn không thể nào cho Tiểu Hà Tử thấy, cho dù là thái giám cũng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui