Thị Ngược Thành Tính

Lúc đi ngang qua thành trấn lớn, Hàn Lượng thậm chí vẽ một bức nguyên bộ dao giải phẫu, làm cho thợ rèn chiếu theo làm ra. Lúc rèn dao, nhìn đến chỗ thợ rèn có mấy loại phi khí, cái gì liễu hiệp đao a, phi tiêu a vâng vâng, chờ khi hướng Lục Đỉnh Nguyên hỏi cách dùng, mới nhớ tới chính mình khi ở quán bar hiện đại vì câu đối tượng tình một đêm, cũng từng luyện một tay tuyệt kỹ phi đao. Bất quá người khác phi là phi tiêu, Hàn Lượng phi là dao giải phẫu. Nghĩ vậy, Hàn Lượng lại lam cho thợ rèn làm cho mình nhiều hơn mười phi đao mà mình cầm thuận tay.

“Ngươi rèn nhiều đao như vậy để làm gì?” Làm loại tiểu đao này cũng không lâu, nửa ngày thời gian là đủ, ngay khi Hàn Lượng mang nguyên bộ đao về, Lục Đỉnh Nguyên, Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh đều sửng sốt. Hắn muốn đổi nghề bán đáo sao?!

Hàn Lượng chỉ cười, không trả lời câu hỏi của Lục Đỉnh Nguyên.

Ban đêm khi mọi người đều đi ngủ, Hàn Lượng không nghĩ chọc người ghé mắt, tự nhiên là cùng Lục Đỉnh Nguyên phân hai gian phòng. Lục Đỉnh Nguyên cũng ngượng ngùng đi tìm hắn, từ sau khi bị thương Hàn Lượng không hề chạm vào y, những vẫn chăm sóc y đầy đủ, làm cho Lục Đỉnh Nguyên sờ không được ý nghĩ của Hàn Lượng, một lòng bất ổn. Những hạt châu kia mỗi ngày buổi chiều Hàn Lượng nhét vào, sáng hôm sau liền lấy ra, cũng không nói sau này không cần, ít nhiều cũng trấn an sự không yên lòng của Lục Đỉnh Nguyên. Nhưng vẫn cứ như vậy cũng không được a!

Lục Đỉnh Nguyên ở trong phòng đi qua đi lại, y hiểu được tâm tư Hàn Lượng khi đặt hai gian phòng, lại vẫn tránh không được đi miên man suy nghĩ, thẳng đên làm cho mình thấp thỏm nôn nóng. Vết thương của y đã tốt lắm, lại làm sao cũng không nói nên lời làm cho Hàn Lượng thượng mình. Chỉ có thể ở trong phòng một bên xoay quanh, một bên không ngừng thấp giọng lẩm bẩm: Lượng…Lượng…

Lúc Hàn Lượng đẩy ra cửa phòng Lục Đỉnh Nguyên, nhìn đến chính là tình cảnh đáng yêu như vậy.

“Lượng!” Nhìn đến Hàn Lượng đẩy cửa tiến vào, biểu tình Lục Đỉnh Nguyên phấn chấn không ít. Xem ra cửa không để vô ích.

“Mới bao lâu không thấy, nhớ ta như vậy?” Hàn Lượng trêu y.

Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, hai chân cũng không chịu thua kém giống như có ý thức mà cọ đi hướng Hàn Lượng. Hàn Lượng cười, đem thiên hạ khả ái kéo vào lòng.

“Tắm rửa qua?” Ngửi hương thơm phát ra trên người Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng hỏi. Được đến Lục Đỉnh Nguyên gật đầu khẳng định, mới giống như thầm oán nói: “Không phải nói để ta tắm cho ngươi sao, ngươi như vậy thực dễ làm ướt miệng vết thương.”

“Ta…ta đã tốt lắm.” Lục Đỉnh Nguyên nói xong, mặt càng đỏ hơn, không biết Hàn Lượng có hiểu ý trong lời y nói hay không.

Hàn Lượng lại không ngốc, cũng không phải người không hiểu tình thú, làm sao không hiểu được thâm ý của Lục Đỉnh Nguyên. Vì thế trêu đùa: “Thật tốt lắm? ta muốn kiểm tra.” Nói xong, liền kéo xuống vạt áo đã lụp sụp của Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên phất tay vận công đóng cửa lại, liền đẩy mạnh Hàn Lượng hướng trong giường.

Một đêm này Lục Đỉnh Nguyên có một lần trải nghiệm hoàn toàn mới, y cũng không biết, ôn nhu cũng có thể tra tấn người như vậy. Hàn Lượng dùng hết sức ôn nhu đối y, mỗi lần luật động đều chậm rãi ma nhân, chỉ là cho y nằm dưới thân không thể bị hung hăng chà đạp một phen mới tốt, Nhưng Hàn Lượng dùng lưỡi đổ đầy miệng y, làm cho y ngay cả hừ cũng hừ không được, hai tay lại bị Hàn Lượng gắt gao đặt bên người, chỉ sợ y giãy dụa đụng tới miệng vết thương, Không thể động, không thể phản kháng, chỉ có thể dùng thắt lưng đẩy về trước muốn thúc giục Hàn Lượng mau một chút, nhưng Hàn Lượng lại nương theo mỗi lần y nhấc chân làm cho thắt lưng y hoàn toàn tê dại nhưng tốc độ vẫn chậm đến mức khiến người muốn thét chói tai. Đợi đến khi Lục Đỉnh Nguyên bắn ra lúc đêm khuya, người cũng kiên trì không được mà ngất đi, thân mình cũng ướt như vừa từ trong thủy lao đi ra, tuyệt không tốt hơn so với lần Hàn Lượng làm cuồng dã bao nhiêu.

Cho nên ngày hôm sau đương nhiên lại khởi hành chậm, mà buổi chiều cũng không hề nghi ngờ lại bỏ lỡ nơi trú chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui