Thị Ngược Thành Tính

Hàn Lượng chào đón, đem Lục Đỉnh Nguyên lắc lắc lắc lắc tiếp nhận, không ngờ vừa vươn tay, lại bị mùi rượu xộc vào mũi. “Uống rượu?” Lục Đỉnh Nguyên nghe được thanh âm của Hàn Lượng, vui cười hướng hắn phác qua, lại bởi vì cả người mềm nhũn mà di động khó khăn, thiếu chút nữa té ngã. Hàn Lượng chạy nhanh đem người ôm vào ngực, lại bởi vì nghe câu nói kế tiếp mà cứng ngắc thân mình. “Đúng vậy, hì hì…Ta đi uống rượu hoa…”

Phi Ảnh hãn a! Vốn đang tính nói nói với Hàn Lượng, che lấp cho Lục Đỉnh Nguyên, này lại hay, chủ tử miệng trước bại lộ, làm cho hắn ở xa như vậy đều cảm giác được chung quanh Hàn Lượng gió lạnh sưu sưu.

“Uống rượu hoa?” Thanh âm Hàn Lượng nháy mắt trở nên lạnh lẽ cứng rắn trầm thấp, “Nói cách khác…Ngươi đi kỹ viện?”

“Hì hì…Kĩ quán…Tướng công quán…Tiểu quan nơi đó…” Lục Đỉnh Nguyên đánh vài cái nấc cục, vẻ mặt đắc ý khiên Hàn Lượng nhìn xem hoàn toàn ngứa ngáy.

“Thuộc hạ cáo lui.” Phi Ảnh nhìn ánh mắt Hàn Lượng gần như muốn hủy đi Lục Đỉnh Nguyên, thông minh trước tránh đi.

“Hừ!” Hàn Lượng hướng về phía Phi Ảnh hừ lạnh một tiếng, túm cổ áo Lục Đỉnh Nguyên liền xoay người về ốc, cửa đóng lại thẳng run run.

Phi Ảnh líu lưỡi, lần đầu tiên nhìn chủ tử nhà mình giống như gà con bị người xách đi. Lục Đỉnh Nguyên từ nhỏ chưa từng bị người xách như vậy, đến trưởng thành càng không có ai dám làm vậy với y. Phi Ảnh xem như dài kiến thức, vuốt mũi chỉ có thể cầu nguyện chủ tử nhà mình tự cầu nhiều phúc.

Hàn Lượng cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, đem ngoại nhân đều đuổi đi, về ốc một chậu nước lạnh tưới lên đầu Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên một trận giật mình rượu tỉnh hơn phân nửa. Người trước đó ói ra một lần, kỳ thật rượu đã tỉnh vài phần, rất có ý mượn rượu trang điên, chờ đến lúc nhìn thấy Hàn Lượng tức giận đến mặt xanh lét, cũng khiếp sợ vài phần, không dám lộn xộn.

“Tỉnh?” Hàn Lượng cầm chậu rửa mặt, rất có ý tứ nếu chưa tỉnh sẽ tưới tiếp.

Lục Đỉnh Nguyên vội vã gật đầu.

Hàn Lượng cái gì cũng chưa nói, ném chậu rửa mặt, túm Lục Đỉnh Nguyên đang nằm dưới đất đi về phía mật thất. Lục Đỉnh Nguyên một đường nghiêng ngả lảo đảo cơ hồ không theo kịp tốc độ của Hàn Lượng, trong lòng có vài phần ủy khuất, càng nhiều là sợ cùng hối hận.

Hàn Lượng vào mật thất, tháo ra đai lưng của Lục Đỉnh Nguyên, đem người cột lên vòng luyện lực tay ở gian ngoài. Vòng treo đối với nữ tử bình thường mà nói xem như không lùn, hơn nữa bên trên còn có độ dài khoảng nửa người, nhưng Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng đều là nam tử cao gầy, hai tay buộc lên, mũi chân vừa vặn chạm đất.

Lục Đỉnh Nguyên ở sau khi Hàn Lượng lấy đi đai lưng của y, liền cảm thấy dưới thân chợt lạnh, thiếu đai lưng trói buộc, quần tự nhiên cũng thoát xuống. Chờ bị trói lên vòng treo, lôi kéo một cái dưới thân sớm trống trơn, trần truồng bại lộ không chút che lấp.

“Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên hoảng, chưa từng thấy qua Hàn Lượng có ánh mắt lửa giận trắng trợn như vậy, vì thế muốn giải thích, muốn nói cho hắn y không có làm chuyện gì có lỗi với hắn.

“Câm miệng!” Nhưng Hàn Lượng không cho y cơ hội này, một quyền liền đánh lên mặt Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên một chữ đổi lấy một ngụm máu, miệng đã nứt ra, người cũng bị đánh tỉnh. Y đường đường Lục gia gia chủ, Nghiễm Hàn cung cung chủ, đừng nói không bị người đánh vào mặt, chính là người khác muốn đánh, cũng phải xem y có nguyện ý hay không! Nay Hàn Lượng nói mắng liền mắng, nói đánh là đánh, dù y chưa nói gì, lại giận đến run thân mình. Miệng cũng không mở, mắt cũng nhắm lại, mặc kệ Hàn Lượng làm gì, cổ họng cũng không phát ra một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui