Thi Quan Kinh Niên

Edit: Yunchan

Dứt lời, Si Diên vung tay lên, cán đao dạo qua cổ tay một vòng, mũi đao dừng lại trên mặt đất, hai chân hắn giang rộng, lòng bàn tay trái đè lên đầu cán đao, tay phải ấn lên bàn tay trái, ngưng khí đứng lặng. Bỗng nhiên chỗ giao nhau giữa đất và lưỡi đao phun ra từng dải khói trắng nhờ nhờ.

Kinh Niên thấy dị trạng, lại cảm giác lòng bàn chân lắc lư, nổi lên cơn chấn động như nồi nước sôi sùng sục, biết ngay là hắn đã tụ hết chân khí toàn thân vào cánh tay trái, đi dọc qua Trảm Mã đao rồi phóng thích ra ngoài.

Chợt nghe một tiếng quát trầm muộn, tay trái Si Diên vận khí ấn xuống. Trảm Mã đao bị lực găm xuống sâu hơn, cả thanh đao chín thước cắm vào đất lút cán. Mặt đất tức thì nứt ra bốn phía, chùm sáng trắng phụt ra từ khe nứt đổ dồn về hướng kẻ địch nhanh như chớp.

Thi Ngũ gia chắn ngang Huyền Tội trước mắt, ngón trỏ và ngón giữa tay trái chặp lại nắm hờ mũi kiếm, bụng ngón tay vuốt nhanh từ thân đến mũi kiếm, nơi ngón tay lướt qua, kim quang đột nhiên lóe lên. Đợi đao khí đột kích tới trong vòng mười thước, hắn khua đao xuống đất quét mạnh, kiếm khí bén ngót đâm vào lòng đất. Hai luồng lực mạnh đón đầu giao nhau dưới đất, rồi chợt nổ đùng một tiếng, luồng khí bắn lên phá tan mặt đất, cuốn tung đất đá hệt như cơn sóng lớn, lớp này vượt qua lớp kia, cuốn thẳng lên trời, gió dữ cát mù tàn phá trong chu vi trăm dặm.

Kinh Niên thụt lùi một bước, ghì chặt gót chân, ngẩng đầu trông lên cảnh đất đá phóng rào rào lên thinh không rồi sụp xuống ầm ầm như núi lở, khí thế hùng vĩ như Thái Sơn áp đỉnh, kéo theo từng đợt sóng bụi ập tới bốn phương. Kinh niên cảm thấy từng cơn sóng nhiệt xô tới, bụi đất táp vào mặt hệt như tia lửa bắn ra từ hỏa lò. Cô không cản cũng chẳng vận khí hộ thể, mà tập trung tinh thần vào hai bóng người đang quần nhau trong màn bụi mù mịt.

Sau khi một tấn công một khắc chế, Si Diên và Thi Ngũ gia đồng thời nhảy về phía đối phương, đao kiếm va chạm, càng đấu càng khó phân, Si Diên ra đao càng tàn ác, kiếm chiêu của Huyền Tội cũng càng hiểm hóc, qua hết trăm chiêu, thế cuộc vẫn giằng co, thắng bại khó định.

Đúng lúc này, chân trời phía Bắc chợt xuất hiện mấy tia chớp tím bắn thẳng xuống, Kinh Niên quay phắt đầu nhìn qua, đó là hướng hoàng thành, lại thấy giữa đám mây đen kịt dầy đặc như quạ đen chợt ánh lên hồng quang, ngày càng chói lòa, ngay lúc cô còn đang suy tư, đã thấy vòng mặt trời đỏ từ từ mọc lên. Lúc này chưa tới giờ Mẹo, trăng còn treo cao, mặt trời mọc lúc này quả thật quái dị.

Kinh Niên thì thầm: “Giống với hiện tượng trăng ban ngày…” Nhớ lại trong tài liệu lịch sử có ghi, Hình Ma hiện thế cũng đúng vào ngày xuất hiện kỳ cảnh nhật nguyệt cùng mọc, trong lòng máy động, lập tức quay qua phía Thi Ngũ gia, hét lên: “Ngũ gia! Tốc chiến tốc thắng!”

Thi Ngũ gia nghe thấy thì tức tốc lách sang bên, tách khỏi một chiêu lốc xoáy, mũi chân đặt trên mặt đao, mượn lực tung lên không, cánh tay run khẽ, Huyền Tội nhất thời sáng rực kim quang. Một tay hắn vung chưởng vỗ lên sống đao Phong Huyết, mũi kiếm miết lên thân Trảm Mã đao, rồi lia một đường theo sống đao, tới gần chuôi đao thì ấn xuống một phát, đẩy cơ thể lên. Si Diên chỉ cảm thấy cú ấn xuống vừa rồi rất nhẹ, thế mà đè xuống mình lại nặng tợ ngàn cân, hai tay đột nhiên xụi xuống, tới khi muốn đáp trả thì đã không kịp nữa. Kim quang trước mắt lồng vào nhau, đan chặt như lưới, hoàn toàn không thấy rõ đường đi của kiếm, Si Diên dứt khoát vứt thủ chuyển công, ngay khoảnh khắc kiếm chiêu đánh lên người thì liều mạng quơ đao chém ngang.


Thi Ngũ gia không đỡ không nhường, liều lĩnh nhận một đòn nghiêm trọng, chỉ nghe “Choang” một tiếng, lưỡi đao bị nứt ra một lổ hổng. Trên cánh tay Ngũ gia cũng xuất hiện một vệt máu. Si Diên thầm kinh hãi trong lòng, ngẫm lại Phong Huyết có thể gọi là Đao tôn, vậy mà Thi Ngũ gia tới một hơi cũng không dừng, chỉ dựa vào da thịt đã có thể đánh văng nó. Một nhát chém vừa rồi đích thật như chém lên đá cứng, nhưng Phong Huyết đừng nói chém sắt như chém bùn, mà dù là đá tảng cũng là cái thá gì? Thế này, thân thể Thi Ngũ gia chẳng phải còn cứng hơn cả sắt thép đá tảng gấp mấy lần sao?

Thấy Thi Ngũ gia đáp xuống đất, Si diên đang định xoáy đao quét gió qua, chợt cảm thấy rúng động toàn thân, cơn đau nhói thoắt cái lan từ ngực ra khắp tứ chi, trên thiết giáp đen tuyền hiện lên kim quang, rồi “Rắc” một tiếng nứt thành mấy mảnh, bắn mạnh ra ngoài. Cơ thể Si Diên loạng choạng mất thăng bằng, rơi xuống ngay giữa không trung, trước khi đập xuống đất, hắn lấy Trảm Mã đao chống xuống làm chậm đà rơi, lộn nghiêng nửa vòng, rồi quỳ phịch một chân trên đất, ôm ghì ngực bằng một tay, run rẩy dữ dội. Chiến giáp vỡ nát rơi choang choang xuống đất, một vệt đỏ tươi kéo dài từ vai trái Si Diên tới sườn phải rồi bắn phụt ra ngoài.

Lúc này Kinh Niên chạy tới từ đằng xa, thấy tình hình này thì lật đật chạy tới cạnh Si Diên ngồi xổm xuống, vừa định với tay điểm huyệt cầm máu đã bị hắn hất ra, sau đó hắn trở ngược ngón tay tự điểm huyệt đạo, phong bế khí mạch xung quanh vết thương, rồi cắn răng rít lên: “Đối với bại binh, đồng tình càng nhục nhã!”

Kinh Niên đứng dậy lùi lại hai bước, cười nói: “Nè nè nè, ta không nghe lầm chứ? Ngươi thừa nhận mình bại hả?”

Si Diên quay đầu nôn ra một miệng máu: “Ta không phải người thua không nhận! Thực lực cách xa, trận đấu này, ta bại tâm phục khẩu phục!”

Kinh Niên hừ nhẹ một tiếng, thoái lui tới bên cạnh Thi Ngũ gia, giơ cánh tay lên kiểm tra hắn. Thấy vết thương cạn kia rỉ ra máu, bèn kéo ống tay áo lau lau, rồi nhìn về phía Si Diên, thở dài: “Có thể làm Ngũ gia bị thương, ngươi cũng nên thỏa mãn.”

Si Diên hừ lạnh: “Không tránh không đỡ, cố ý nhận chiêu, là muốn khoe mẽ hay muốn an ủi bại tướng dưới tay mình?!”

Hắn bất mãn vì ngay khi mới bắt đầu Thi Ngũ gia đã không tung hết sức để ứng chiến, ngay cả chiêu cuối cùng cũng là xuống tay độ lượng, nhưng bại trận như vậy so với chết càng khiến hắn khó chấp nhận hơn.

Kinh Niên để ý thấy cánh tay đang cầm Phong Huyết của hắn ngày một siết chặt, hiểu rõ vị hoàng tử này tự ái tự kiêu cỡ nào, lần này chịu thua chắc chắn là không chịu nổi, lỡ đâu Trảm Mã đao lia ngang một nhát, vậy thì nguy to, cô vội vàng mở miệng: “Đúng rồi, ngươi thua cũng đã thua, ước định lúc trước của chúng ta còn giữ lời không đó?”

Si Diên ho khan mấy tiếng, nhổ ra một bãi nước bọt đỏ sẫm, thấy Kinh Niên bước lên một bước thì đưa tay cản lại không cho cô tới gần, thản nhiên nói: “Có điều kiện gì thì cứ nói đi!”


Kinh Niên gãi gãi trán, chịu thua cái tính cậy mạnh hiếu thắng của hắn, nghĩ mình dù gì cũng xuất phát từ lòng yêu thương vãn bối mới không nỡ nhìn hắn nôn ra máu lia lịa như thế, nhưng người ta không cảm kích thì cũng đành thôi. Kinh Niên lắc đầu, mở hai tay ra: “Nói thật ra, ta không tham tài không tham quyền cũng không có kẻ thù gì hết, nói tới lợi ích thì ngươi cũng chả có được bao nhiêu. Thế này đi, ngươi hãy giữ gìn bản thân cho tốt, đừng để ta mắc tội sát sinh có được không?”

Mấy nhát kiếm của Thi Ngũ gia đều tan mất trong chiến giáp, một đòn cuối cùng kia cũng tránh được chỗ hiểm, chỉ để Si Diên nhận ra khả năng của mình, nên dù hạ thủ nặng chút cũng không đến nỗi chết người. Kinh Niên muốn hắn giữ gìn bản thân là vì sợ hắn sẽ tự sát kết liễu, nhưng lại không tiện nói trắng ra nên mới vòng vo như thế, vậy mà Si Diên lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, hơi giận đáp: “Lấy cái chết trốn tránh không phải tác phong của Si Diên, không nhọc ngươi lo thay, đổi điều kiện khác!”

Kinh Niên cười ha ha một tiếng, thò tay gãi gãi sau gáy, vốn còn muốn pha trò thêm, nhưng khóe mắt liếc qua thấy mặt trời đỏ đang chậm rãi chếch về hướng trăng tròn, vầng trăng vốn sáng rực ánh bạc cũng đã bị hồng quang ăn mòn, từ từ đổi sắc, đến đây nét mặt cô lập tức biến đổi, nghiêm mặt nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, điều kiện của ta chính là —- buông tha vương vị, mãi mãi không tranh!”

Si Diên sửng sốt, không ngờ tới cô sẽ đưa ra điều kiện không liên quan gì tới lợi ích của bản thân, cười mỉa mai: “Ha… Hoàng huynh quả nhiên rất bản lĩnh, ngay cả một Ngự quan mới vào cung chưa bao lâu cũng quyết một lòng với hắn, cao chiêu lôi kéo lòng người này, ta mặc cảm.”

Kinh Niên không muốn lằng nhằng vô ích, chỉ quan tâm tới câu trả lời của hắn, giục: “Đồng ý hay không? Nói một câu thôi!”

Si Diên ngửa đầu cười phá lên, giơ tay tháo mũ giáp ném qua một bên, hất khẽ đám tóc xám lòa xòa trước mắt, thở dài nhẹ nhõm: “Hiện tại Thánh hoàng đã chẳng khác nào con rối, đồng ý hay không đối với ta cũng vô nghĩa, cần gì phải chấp nhất với vương vị?”

Lúc nói câu này, mí mắt hắn hơi sụp xuống nhìn mặt đất, Kinh Niên nghe ra trong giọng hắn mang theo một vẻ bi ai, nhưng cô không nói ra, cô biết hắn còn chưa nói hết nên vẫn im lặng đợi, sau đó chợt nghe hắn dằn giọng nói thấp: “Tướng lĩnh đứng trên chiến trường không bảo vệ được người của mình, vốn dĩ phải dẫn binh nghênh chiến lại vì tư lợi cá nhân mà vứt bỏ thuộc hạ binh sĩ, tự ý rời khỏi sa trường, ai làm vương, đã sớm thấy kết cuộc!”

Ban đầu Kinh Niên nghe hắn ám chỉ mình không quan tâm tới vương vị, mới thở phào một hơi lại nghe hắn nhắc tới chiến trường gì đó, tim vừa thả xuống lại xách lên, muốn hỏi hắn nhưng lại chẳng biết hỏi từ đâu.

Si Diên cúi đầu, cả buổi trời vẫn không nghe cô lên tiếng, bèn ngước mắt nhìn lên, thấy Kinh Niên nhíu chặt mi tâm, một tay chống cằm, mở miệng nói một chữ “Ngươi” rồi im bặt, lúc này hắn đã rõ cô phân vân thứ gì, hờ hững nói:

“Hoàng huynh dẫn theo một nhóm lớn kẻ làm phản tiến vào hoàng cung, không biết bây giờ đã giết tới đâu rồi, mặt trời đã mọc, thời gian cũng kéo đủ rồi.”


Kinh Niên bóp nắm đấm nghe răng rắc: “Ha ha… té ra ngươi tới để cầm chân ta, từ lúc nào mà tam hoàng tử lại biến thành tên sai vặt cho người ta mặc sức kêu tới gọi đi thế?”

Thật ra dù hắn không tới thì cô cũng quyết định chờ tới bình minh mới khởi hành, nhưng Kinh Niên nghe hắn nói thế thì ngực đúng là hơi bực bội, cứ nghĩ Si Diên tới đây để lừa đảo là thấy không thuận khí nổi.

Si Diên thì vẫn thản nhiên, chống Trảm Mã đao đứng dậy: “Khích ta cũng vô dụng, dùng thứ này để đổi lấy tung tích của các ngươi, vì trận chiến này, làm tên sai vặt cũng cam tâm.”

Kinh Niên nhìn dáng vẻ hắn bám vào Trảm Mã đao gắng sức đứng dậy, lại nghe câu này của hắn thì bỗng dưng xúc động, môi hé ra định lên tiếng, thình lình nghe thấy một tiếng ngựa hí, theo sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập.

Con ngựa dữ thân đen bờm trắng bất ngờ phi nước đại tới trước chủ nhân, chân trước khụy xuống, bụng ngựa kề sát đất, tựa như biết chủ nhân bị thương nặng, không tiện giẫm lên ngựa.

Si Diên mỉm cười, trong nụ cười lẫn theo một tia ấm áp hiếm hoi. Hắn với tay vỗ vỗ đầu ngựa, rồi nghiêng người ghé lên lưng ngựa, đợi hắn ngồi vững xong, Cuồng Tọa mới chậm rãi đứng dậy. Si Diên lấy trong lòng ra một tấm lệnh bài và một cuộn trúc giản ném lên tay Kinh Niên: “Đem hai vật này giao cho hoàng huynh, có lệnh bài trong tay có thể thu nạp hơn nửa binh lực, trên trúc giản ghi hộ tịch gia thất của chúng tướng sĩ chết trận, bảo hoàng huynh đừng quên cách mỗi quý phát chút ngân lượng để duy trì sinh kế cho họ.”

Hắn quản binh nghiêm khắc, đối xử với thuộc hạ cũng cực kỳ tàn bạo, nhưng chuyện gì nên làm đều không bỏ sót, chẳng qua hắn khinh thường rêu rao ra ngoài mà thôi.

Lệnh bài có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với tướng lĩnh, giao lệnh bài ra cũng đồng nghĩa với giao luôn binh quyền. Kinh Niên lặng lẽ nhét tướng quân lệnh và trúc giản vào lòng, thấy hắn giật nhẹ dây cương quay đầu ngựa, đi về hướng ngược lại với hoàng thành, cô bất giác đuổi theo mấy bước, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Tất nhiên cô biết với cá tính của Si Diên tuyệt đối không có chuyện đi vòng qua hoàng thành, qua việc này hắn chắc chắn là một mối đe dọa đối với ngôi vị Thái tử, Điện Hạ lên ngôi nhất định sẽ không để lại bên cạnh một tai họa ngầm, không phải bị trục xuất thì cũng bị bỏ tù, quá đáng hơn không chừng còn phải đền mạng, hoàng uy vô tình, Kinh Niên đã biết sớm rồi.

Si Diên ngả nửa người tới trước, tựa hờ lên cổ ngựa, nghiêng đầu nhìn về phía Thi Ngũ gia, không trả lời câu hỏi của Kinh Niên mà chỉ uể oải nói: “Giúp ta tháo gỡ gánh nặng trên thân, chẳng biết bao lâu rồi chưa được nhẹ nhõm thế này, đợi Si Diên nghỉ dưỡng sức xong, Thi Ngũ gia, lần sau ta sẽ mạnh tay đánh một trận không hề băn khoăn, ngươi còn chấp nhận không?”

Thi Ngũ gia nghiêng người cắm Huyền Tội lên mặt đất, Si diên biết hành động cắm kiếm này đối với võ giả là thể hiện lòng kính trọng, lúc này mới mỉm cười, cả người nhũn ra tựa vào lưng ngựa, mất đi tri giác. Cuồng Tọa đạp đạp móng trước, phun về hướng Kinh Niên phì phì, rồi quay đầu chầm chậm gõ móng về hướng đường mòn xuống núi.


Kinh Niên thở dài đánh thượt, thấy Thi Ngũ gia rút Huyền Tội đưa qua, cô bèn xòe năm ngón tay ra thu kiếm vào trong cơ thể, sau đó kéo hắn men theo đường cũ trở về, vừa đi vừa cân nhắc xem nên cùng Thi Ngũ gia tới thẳng hoàng thành, hay là ghé qua Diêm Vương tự trước. Nếu Lô Hoài Nhâm là người không liên quan, thì cô đã không phải băn khoăn chuyện này, vậy mà Hình Thiên cứ phải là Trần Mộc, hai người họ còn từng là bạn tri kỷ. Giờ này phút này, Kinh Niên không muốn liên lụy ai phải rơi vào vũng nước đục này nữa, nhưng dù sao cũng nên thông báo một tiếng.

Đang mải do dự, thì từ đằng xa Lô Hoài Nhâm đã xông tới trước mặt, nhìn thấy Kinh Niên thì vẫy vẫy tay, chạy một mạch tới gần, hổn hển nói không ra hơi: “Hộc… hộc… cuối cùng cũng đuổi kịp, nếu tới trễ một bước… tiểu muội… cái đồ sắt đá nhà muội lại muốn bỏ đại ca chuồn đi một mình!”

Con ngươi Kinh Niên xoay tít, híp mắt cười: “Sao vậy được? Đại ca đa nghi ghê, không phải Kinh Niên đang định quay lại đây sao?”

Cô vừa hạ quyết tâm đồng hành cùng Lô Hoài Nhâm, vì lo cái người này dù một thân một mình cũng sẽ xông thẳng vào hang hổ, đường nào cũng vậy thì không bằng dắt theo cho chắc ăn, thêm một người thì thêm một phần sức mạnh, câu này quả là có đạo lý riêng của nó.

Lô Hoài Nhâm liếc xéo cô, mặt đầy vẻ không tín nhiệm. Kinh Niên biết mình lúc nào cũng lừa hắn, làm hắn bị lừa tới nỗi kinh nghiệm tràn trề, tuy nói là xuất phát từ tâm cảnh giác, nhưng bây giờ ngẫm kỹ lại cũng hơi áy náy, thật giống như coi ý tốt của người ta thành gan phổi lừa, chẳng trách người ta nghi ngờ lại. Nghĩ rồi cô gãi gãi đầu, cười khan nói: “Lô đại ca, chúng ta quay lại chào Hoàn Tình một tiếng, hay là dong thẳng luôn?”

Dứt lời ngẩng đầu ngó trời.

Lô Hoài Nhâm đáp: “Khỏi phải chào mời gì hết, cô nương đó nói hiện tượng trăng ban ngày sẽ kéo dài một ngày một đêm, Hình Ma gì đó đúng lúc này sẽ dẫn thân thể ma hóa, phải rèn sắt khi còn nóng, đợi tới khi nguyên thần hắn hợp nhất thì khó mà xử!”

Kinh Niên nghe hắn nói vậy thì tự dưng vui vẻ: “Xem ra cô nương đó tiết lộ không ít chuyện với đại ca nhở, ta còn tưởng cô ấy không chịu nói gì hết cơ!”

Lúc nói câu này, cô để ý thấy ánh mắt Lô Hoài Nhâm tối lại, nhưng cô không để trong lòng mà quay qua nói với Thi Ngũ gia: “Ngũ gia, chúng ta phải nhanh chân lên, ngài sẽ không giận Kinh niên tìm phiền phức cho ngài chứ?”

Thấy Ngũ gia hơi dùng sức cầm ngược lại tay mình, cô mỉm cười, gật đầu với Lô Hoài Nhâm, ba bóng người lập tức bật lên khỏi mặt đất, “Vút vút vút” mấy tiếng đã nhảy xuống đầu dốc núi.

Hoàn Tình nâng linh bia đứng ở thềm tháp Diêm Vương tự, nhìn nhật nguyệt đang từ từ giao nhau, máu tươi càng rỉ ra không ngừng từ khe hở xích chân, da thịt lở loét ăn sâu tới xương, nhưng cô lại chẳng nhăn mày lấy một chút, tựa như người bị thương không phải là mình, vẫn ngẩng đầu đứng thẳng như cũ. Thình lình, linh bia hiện ra một chùm sáng đỏ, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối. Hoàn Tình bê linh bia lên trước mắt, nhìn trên thân bia hiện lên một hàng chữ —- “Đại kiếp lập công, đường khổ nạn nơi đây đã tận.”

Hoàn Tình cười thản nhiên, mắt đong đầy sắc nhu hòa, ôm linh bia vào ngực, thở dài: “Sao sa chính là thiên mệnh, gặp gỡ chính là khởi duyên, là tạo hóa trêu người, hay là lòng người mê chướng, người nào… mới có thể chịu đựng được tàn phá?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận