Edit: Yunchan
Kinh Niên dắt Thi Ngũ gia đi theo đường rừng tìm tới Diêm Vương tự. Thi Ngũ gia lúc đi lúc dừng, chậm chạp hơn nửa ngày mới ra tới bìa rừng. Lúc này trời còn chưa tỏ, ánh trăng sáng vẫn còn treo lơ lửng trên đầu, mấy ngày nay mây đỏ không tan, nhuộm tới nỗi cả bầu trời đỏ thẫm như máu. Bấy giờ dị tượng đã qua, được ánh trăng mát lành bàng bạc chiếu rọi, lại có một loại khoan khái nhẹ nhõm không nói ra lời.
Kinh Niên vươn vai duỗi người, bước tới một ụ đất bên đường ngồi xuống, quay đầu bắt chuyện với Thi Ngũ gia: “Ngũ gia, hồi nãy ta quên mất bảo Điện Hạ an táng thi thể Lô đại ca rồi, ngài nói coi huynh ấy có trách ta không tim không phổi không?”
Thi Ngũ gia tất nhiên không có khả năng đáp lại, Kinh Niên cũng đã quen rồi. Cô lấy Thanh Long kính trong lòng ra, giơ lên hứng ánh trăng chói sáng, thì thào: “Hồn đã mất hết, một cái xác rỗng thì có gì hiếm lạ.”
Nói đoạn đặt Thanh Long kính trên đùi, thò tay chọt chọt huyệt thái dương, cau mày nói với Thi Ngũ gia: “Câu cuối cùng Hình Thiên nói hắn không phải Nhân huynh của Lô đại ca, sau khi ra khỏi Phong Hoa cốc mới tráo hồn, nhưng lúc Lô đại ca theo ta tới cướp Ngũ gia ngài, rõ ràng Trần Mộc còn phối hợp sử dụng La Hán quyền với Lô đại ca mà. Nếu như hồn phách của Hình Thiên về sau mới nhập vào trong cơ thể Trần Mộc, thì sao lại biết xài bộ quyền pháp đó? Cho dù hắn là một đại ma đầu không gì không thể… nhưng vậy cũng quá kỳ quái, hơn nữa tới giây phút cuối cùng mới nói điều này không phải là thừa quá sao?”
Đến đây chợt nghe một giọng xa xăm vọng tới: “Với người vô tâm là thừa thải, với người có tâm thì không.”
Kinh Niên quay phắt đầu lại, liếc thấy Hoàn Tình đứng cách sau lưng mười thước, cô vội vàng vỗ vỗ ngực, oán giận: “Làm ta sợ muốn chết, cô nương à, làm phiền lần sau cô muốn đột ngột xuất hiện thì nhắc trước ta một tiếng.”
Hoàn Tình cười mỉm đi tới trước cô, nhìn thoáng qua Thi Ngũ gia, dịu giọng nói: “Ta chờ ở đây lâu rồi, tại các người đi chậm thôi.”
Kinh Niên gãi đầu: “Ngũ gia lâu rồi không dùng hai chân đi bộ, có lẽ một quãng thời gian nữa mới thích ứng được, phải rồi!”
Cô móc Bạch Hổ kính ra rồi gộp lại với Thanh Long kính đưa qua cho Hoàn Tình: “Lô đại ca bảo đưa cho cô.”
Hoàn Tình nhận lấy cái kính, thấy Kinh Niên trợn tròn mắt nhìn thẳng mình thì cười nói: “Cô có nghi vấn gì thì cứ hỏi đi.”
Kinh Niên lắc đầu: “Lô đại ca dặn ta, đừng hỏi cô gì hết.”
Nói rồi liếc lên chân của Hoàn Tình.
Hoàn Tình thở dài: “Cũng làm khó huynh ấy phải hy sinh, nguyện lấy ba hồn bảy phách chuyển âm thành dương, khiến trận pháp phong hồn tái hiện, vứt bỏ cơ hội thăng thiên.”
Kinh Niên nghe cô nói thế, không dằn lòng được bật thốt lên: “Vậy không giống ta và Ngũ gia sao?”
Hoàn Tình đáp: “Không giống, huynh ấy không như cô và Thi Ngũ gia, còn có hình thể để nương tựa, hồn phách của huynh ấy bị khóa trong tứ thần dương châu, chỉ có thể coi như là một loại vật chất tồn tại vô ý thức.”
Tim Kinh Niên thắt lại, hỏi tiếp: “Có thể giải phóng ra không, chính là… nghĩ cách để huynh ấy thăng thiên?”
Hoàn Tình lặng im chốc lát, chậm rãi nói: “Nếu có một ngày, dương lực hội tụ trong tứ thần dương châu không cần hồn phách của huynh ấy duy trì nữa, khi đó, huynh ấy có thể vào lại luân hồi.”
Khi Hoàn Tình nói câu này, Kinh Niên nghe được tiếng “Rắc rắc” vọng tới từ bên dưới, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy ở chỗ tiếp giáp giữa cùm và mắt cá chân chảy ra máu tươi không ngừng. Kinh Niên hớt hải đứng lên, bấy giờ mới ý thức được những thứ mình hỏi đều là vấn đề không thể đáp, cô bước lên đỡ Hoàn Tình, thấy Hoàn Tình vẫn cười tươi tỉnh, không khỏi tức giận nói: “Không thể nói cô cũng không cần nói, sao ta hỏi gì thì cô cứ đáp đó hả? Cô không đau nhưng khiến người nhìn đau!”
Hoàn Tình cười trấn an cô: “Không sao, ta cũng chỉ có thể nói cho biết bấy nhiêu thôi, Kinh Niên, sau này cô có tính toán gì không?”
Kinh Niên chỉ chỉ cái kính, trả lời Hoàn Tình: “Lô đại ca nói cô có cách khôi phục linh khí cho hai mặt kính này, cho nên ta muốn làm phiền cô chuyện này, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho ta.” Nói rồi mỉm cười nhìn Thi Ngũ gia.
Hoàn Tình cau mày, dường như không quá tán thành ý nghĩ này của cô, hỏi: “Cô còn chưa từ bỏ sao?”
Kinh Niên sờ sờ mũi: “Giữ bên cạnh thì vui cho Kinh Niên nhưng khổ cho Ngũ gia.”
Hoàn Tình cất cái kính vào trong ngực: “Có khổ hay không chỉ chính hắn mới biết được. Thế này đi, ba năm sau, nếu cô vẫn quyết ý như vậy, thì tới hồ Thiên Dương tìm ta.”
Thấy Kinh Niên có vẻ hoang mang, bèn nói tiếp: “Cho dù lấy dương thủy của hồ Thiên Dương luyện hóa, chí ít cũng cần mất ba năm mới có thể làm cho dương khí trong hai kính này dồi dào trở lại.”
Kinh Niên vỗ đùi: “Được! Vậy ba năm.” Nói rồi co chân nhảy phốc tới bên cạnh Thi Ngũ gia, bừng bừng phấn khởi nói: “Kinh Niên vẫn còn thời gian dẫn Ngũ gia đi chơi cho đã! Hoàn Tình cô nương, cô muốn tới hồ Thiên Dương đúng không? Chi bằng chúng ta đưa cô đi…”
Kinh Niên quay đầu lại, nhưng đằng sau nào còn thấy bóng dáng Hoàn Tình? Cô trừng mắt nhìn, cười ha ha một tiếng, rồi gục đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô nương ấy quả thật quan tâm chu đáo…”
Nói rồi tựa đầu vào lòng Thi Ngũ gia. Lần này cô không nói “lạnh” nữa, Thi Ngũ gia đã chậm rãi nâng hai tay lên ôm cô vào lòng.
Ôm nhau một lúc lâu, Kinh Niên chui ra khỏi cái ôm của Thi Ngũ gia, kéo ống tay áo lên chùi chùi mặt, cặp mắt thỏ vẫn còn đỏ hồng, nhưng môi lại nở nụ cười. Chỉ thấy cô ôm lấy cánh tay Thi Ngũ gia dựa đầu vào, rảo bước cùng Thi Ngũ gia nhắm về phía sườn núi.
“Ngũ gia, ba năm đối với chúng ta mà nói quá mức ngắn ngủi, cơ mà nguyện vọng của Kinh Niên cuối cùng cũng có ngày đạt được rồi, không sao hết, dù Ngũ gia có biến thành dạng gì thì Kinh Niên cũng có thể nhận ra! Cho dù đầu thai biến sấp biến ngửa ta cũng có thể mò ra ngài!”
Mãi tới khi hai bóng người biến mất sau sườn núi, Hoàn Tình mới dần hiện ra phía sau thân cây, ở sau cô là một nữ tử bạch y, cô gái kia ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngoại trừ tuổi có vẻ lớn hơn, thì ngũ quan tướng mạo lại giống Kinh Niên như tạc, tựa như đúc ra từ một khuôn.
Hoàn Tình nói với cô gái kia: “Cô vứt bỏ tam thế luân hồi vì cô ấy, bây giờ đã có thể an tâm ra đi rồi.”
Cô gái kia lại lắc đầu: “Phần tình cảm thiếu cô dù sao vẫn phải trả, kiếp số của cô đã qua, không thể ở lại đây lâu hơn nữa, để ta tới hồ Thiên Dương luyện hóa song kính, thay cô đền bù ba năm ước hẹn.”
Hoàn Tình biết cô muốn mượn cơ hội này để gặp mặt Kinh Niên, nhưng không nói ra, chỉ giao song kính cho cô, vốn định đi khỏi, lại bị nữ tử bạch y gọi với theo, cô do dự một lát mới mở miệng hỏi: “Chỉ cần ba năm, Bạch Hổ kính và Thanh Long kính có thể hồi phục linh lực sao?”
Hoàn Tình cười nói: “Không thử thì sao biết kết quả? Ta và cô đều nhìn họ bước qua trăm năm tuế nguyệt, nếu có thể giúp họ thực hiện tâm nguyện cũng không phải là chuyện không tốt.”
Cô gái kia gật đầu, Hoàn Tình chợt lấy trong ngực ra tấm linh bia đang phát ra tia sáng chói mắt, trên mặt bia nổi lên một hàng chữ vàng: Diêm Vương đại tội, tội sạch thân hoàn.
Hoàn Tình mỉm cười, ôm linh bia đi về hướng Diêm Vương tự, mỗi một bước nện xuống, thân thể dường như trong suốt đi vài phần, đợi cho thân hình biến mất, thì vết máu nhỏ xuống sau dấu chân cô cũng nở rộ nụ hoa đen nhánh.
Nữ tử bạch y dõi mắt nhìn về hướng sườn núi nơi Kinh Niên và Thi Ngũ gia đi qua, gió mát thổi phất qua, cuốn lên cát bụi, cũng đưa tới tiếng cười lảnh lót như chuông bạc, không biết là ảo hay là thật, khi nghe tiếng cười đó, cô tựa như có thể nhìn thấy hai bóng lưng đang nắm tay nhau, sóng vai đi trên một con đường không có điểm tận cùng…
~ Hết ~