Thị Quân Thủ

Sau khi Phiền Ngọc Kỳ rời đi, Trữ Chiếu Dịch liền tự nhốt mình  trong ngự thư phòng, hướng tới chồng dày tấu chương trên bàn từng cái phê duyệt, bận rộn tới trưa mới hoàn thành được phần nửa, nếu như không phải có khách không mời đến quấy rầy, y liền một hơi đem toàn bộ kế hoạch giải quyết hết.

“Ta nói là từ trước đến nay hoàng huynh luôn lâm triều đúng giờ vì sao lại thong dong mà trì hoãn, vả lại sau khi công bố tin tức tuyên chiến trọng yếu như thế liền vội vàng rời đi...... Hoàng huynh a, chẳng lẽ không phải là Kỳ tướng quân đã trở lại rồi sao.”

Tự mình tháo xuống phượng linh khôi treo trên tường, vô cùng nhàm chán ngắm nghía minh linh phượng vũ (lông đuôi phượng hoàng sáng bóng), phía trên, nam tử lặng yên không một tiếng động lẻn vào thư phòng cười trêu chọc vị hoàng huynh mà hắn đang gọi, biết rõ nhưng vẫn cố tình nói.

Nghe thanh âm quen thuộc, Trữ Chiếu Dịch đầu cũng chưa ngẩng lên lấy một lần, nhìn chiết tử (sổ sách) trong tay chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: “Mặc dù biên cương tình hình đã tạm định, nhưng giả truyền thánh chỉ gọi hắn quay về sau cùng vẫn là hành động mạo hiểm, Thập Tam, lúc này đây vi huynh niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu có thể không cần truy cứu, nhưng nếu như còn có lần sau, trẫm liền đem ngươi đuổi về Thanh Hà cung đi!”

Trữ Chiếu Dịch một tay cầm chiết tử xem xét, một tay kia lại cầm lấy kiện văn thư giả trên bàn kia đơn giản thi nội lực phóng về hướng nam tử cạnh cửa.

Mở trừng mắt nhìn thứ “vũ khí lợi hại” có thể tước phá da thịt người, đang đánh úp về phía mặt mình, người vừa tới lại không chút nào khiếp sợ, ngay tại lúc công văn giả cách hắn trên bảy tám tấc, đột nhiên từ sau lưng hắn một cánh tay lớn rắn chắc vươn tới, ‘ba’ một tiếng đưa hai ngón tay kẹp lấy, sau khi hóa giải lực đạo, ‘cung kính’ đưa tới trong tay nam tử, rồi biến mất về một nơi bí mật gần đó.

Nam tử được gọi là Thập Tam ha hả cười, giống như dự đoán được hành vi mờ ám của bản thân không tránh nổi pháp nhãn của đối phương, cũng không giải thích nhiều, chỉ buông phượng linh khôi xuống, cầm lấy “Chứng cứ phạm tội” của mình lấy lại ngữ điệu có chút vô lại trêu đùa: “Phải, phải, hảo hoàng huynh của ta, Thập Tam biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, cho dù biết rõ người nào đó tương tư thành họa, Thập Tam cũng sẽ làm như không thấy, cho nên thỉnh cầu người, người thế nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho Hà phi nương nương, ta đã trở lại, ta thật sự là chịu đủ với loại công chúa không hiểu ra sao này rồi.”

Không biết dùng biện pháp gì, Thập Tam vừa lật tay, công văn trong tay liền giống như bị cái gì ăn mòn, trong một trận két két nhẹ vang biến thành tro tàn rơi rụng xuống đất.

“......” Đối mặt hoàng đệ không chút khách khí mà trách móc, đã sớm thành thói quen với thái độ tùy ý không biết trên dưới của Thập Tam, Trữ Chiếu Dịch cũng không bởi vậy mà sinh khí, chỉ là bất đắc dĩ lên tiếng thở dài.

“Mẫu phi cả ngày nhắc đi nhắc lại với ngươi, không cần trốn tránh nàng, nàng cũng là vì quan tâm ngươi, hy vọng ngươi có thể sớm thú thê sinh tử......” Trữ Chiếu Dịch cầm chiết tử trong tay ném sang một bên, ngẩng đầu nhìn thân ảnh như ẩn như hiện trong bóng mờ tối, nhưng nói còn chưa hết liền bị cắt ngang.

“Hoàng huynh, không phải ngay cả ngươi cũng nhắc ta có được không, ngươi cũng không phải không rõ lý do ta không thành thân...... Được rồi, được rồi, không nói việc này, ngươi gọi ta đến chung quy không phải vì việc này đi.” Không kiên nhẫn cắt ngang lời trữ Chiếu Dịch, Thập Tam sờ sờ mũi đi ra khỏi nơi tối tăm cạnh cửa, tùy tiện chọn chỗ ngồi xuống, người phía sau cũng như hình với bóng, đứng thẳng phía sau hắn.

Nam nhân bộ dáng như quỷ mỵ, rõ ràng là một tráng Hán thân cao gần chín thước (thời Hán một thước = 23.1cm), một thân y phục ám vệ, giống như Tiêu Dật lấy diện cụ (mặt nạ) mặt mũi hung tợn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt lóe ra quang lam.Nam nhân cùng Hán nhân vô cùng bất đồng tóc nâu dài uốn khúc tới bên hông, tết thành từng bím lộn xộn, xét thấy đặc thù sở thích của chủ nhân toàn bộ nút dây buộc hồ điệp đều lấy màu đỏ.

Mà so với tráng Hán bất luận về dáng người hay là diện mạo đều tràn ngập vị đạo nước khác, nhi tử thứ mười ba của Chiếu Hòa đế, cũng chính là hoàng đệ Thập Tam của Trữ Chiếu Dịch lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ đặc biệt tràn ngập nét thần bí cổ điển phương Đông, cùng mái tóc dài đen tuyền mượt mà buông xuống tựa loại vải sa tanh thượng hạng.

Ngũ quan hắn xinh xắn giống như tượng người được khắc vẽ tinh xảo bởi tay người thợ thủ công khéo léo, làn da trắng nõn mang theo vài tia xanh xao, ngũ quan xinh đẹp nhỏ nhắn thậm chí so với các phi tần trong hậu cung còn nhu hòa hơn ba phần, một đôi con ngươi luôn theo thói quen nửa mở lấp lánh ánh lên nét tinh ranh, luôn mang theo cỗ khí chất so với hắn không tương xứng lắm rồi lại mâu thuẫn với vẻ tà tính được dung hòa một cách hoàn mỹ, thần bí mà lại thâm thúy, loại vẻ đẹp thanh sơn bích thủy, khiến người khác nhìn vào chung quy sẽ không tự giác mà hãm nhập trong đó vô pháp thoát ra.

Thế nhưng với khuôn mặt toát vẻ quá mức âm nhu cùng đôi mắt câu nhân kia của hắn không biết đã khiến cho hắn gây nên bao nhiêu phiền toái, cũng bởi vậy hắn mới hiếm khi lộ diện trước mặt người khác, cho dù có việc cũng sẽ đeo diện cụ kì nhân, chỉ khi đối mặt với hoàng huynh Trữ Chiếu Dịch mới có thể không lo ngại tháo diện cụ xuống.

Trữ Chiếu Dịch không trả lời câu hỏi của Thập Tam, chỉ im lặng giương mắt nhìn hắn một cái, lại thoáng nhìn qua người phía sau hắn.

“Huyền Dạ, chờ bên ngoài phòng, không có ý chỉ của Hoàng Thượng không được phép tự tiện tiến vào.” Thập Tam biết cuộc nói chuyện sau đây không thích hợp để người thứ ba biết được, bởi vậy lệnh cho tâm phúc của mình lui ra.

Nam nhân được gọi Huyền Dạ sau khi im lặng quỳ vấn an liền nhanh chóng biến mất, Trữ Chiếu Dịch thấy đã không còn người ngoài, mới mở miệng hỏi: “Chuyện giao cho ngươi làm thế nào rồi, Độc Bách Thảo tiên sinh hắn có trở về không?”

Thập Tam xuất ra một chiếc quạt, ba một tiếng mở ra nhàn nhã phe phẩy trả lời: “Chuyện hoàng huynh dặn dò Thập Tam, Thập Tam sao dám không tận tâm tận sức làm tốt, bảy tòa thành ở kinh thành Nam Chinh, thành chủ trừ bỏ Hàn Lâm có tướng quân canh giữ thành Tần Mãn không bị thuyết phục, những người khác đều thu nhận đồ vật này nọ tỏ vẻ nguyện ý lén phối hợp với chúng ta, cùng với kết quả dự liệu trước đó của hoàng huynh không có sai biệt. Về phần sư phụ hắn —— hắn đã muốn  trên đường trở về, phỏng chừng mười ngày nữa liền có thể quay về kinh, tuyệt đối theo kịp Nam Chinh một tháng sau, an tâm đi, hết thảy đều được tiến hành tuần tự theo kế sách của  hoàng huynh.”

“...... Vận Trù...... sao, Tần Mãn này cuối cùng vẫn trung thành với hoàng đế Nam Man đế, cửa ải nan giải nhất khi tấn công Nam Man..... Đó cũng là vị lão tướng quân trung thành và tận tâm này......”

“Hoàng huynh ngươi không phải đã có đối sách rồi sao, bằng không mấy năm nay cũng sẽ không kêu sư phó hắn thu thập nhiều dược thảo như vậy...... Nếu lão gia hỏa kia không chịu mềm mỏng, vậy trực tiếp mạnh bạo là được rồi, cho y biết cái gì gọi là binh bại như sơn đảo!”(quân thua như núi đổ- với nghĩa không gì vãn hổi nổi) trong đôi mắt híp lại phóng ra hàn quang khiến kẻ khác toàn thân run rẩy, nhìn thấy loại nhãn thần nguy hiểm này, Trữ Chiếu Dịch mi vũ đang khóa chặt đột nhiên giãn ra.

“Cũng chỉ ngươi mới có thể nghĩ ra biện pháp thử chờ công thành, Thập Tam ngươi thật không cân nhắc việc theo trẫm xuất chinh sao?” Tuy rằng Trữ Chiếu Dịch đã được chúng thần công nhận là vị vua anh minh nhất trong các bậc đế vương Đại Chiếu từ trước tới nay, nhưng thiếu niên mười chín tuổi trước mặt này năng lực cùng trí óc cũng không hề thua kém so với y, chỉ bởi vì có sự tồn tại của Trữ Chiếu Dịch toàn tài hiếm thấy, quang mang của y lại quá mức chói mắt hoàn toàn che khuất  tài năng hắn.

Nhưng Thập Tam cũng không vì vậy mà cảm thấy lão thiên đối xử bất công với hắn, tựa như Cát Nguyên vương mưu phản vì như vậy sẽ sinh ra trong đầu ý niệm tạo phản, thế nhưng ngược lại, hắn thập phần kính phục trí tuệ, khí phách cùng sự dũng cảm sáng suốt của nam nhân, cam nguyện ngoan ngoãn ở dưới y, làm thập tam đệ không có bất cứ danh hiệu nào của y.

Thập Tam sở dĩ trung thành với Trữ Chiếu Dịch như vậy, nguyên nhân chính yếu là vì, khi hắn yếu đuối nhất, đơn độc nhất, khi bát hoàng huynh cùng Hà phi nương nương cao quý dịu dàng thu lưu mình là hắn, để chính mình không trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu giữa các thế lực tăm tối chốn cung đình, hắn vĩnh viễn nhớ rõ đôi tay kia hướng về phía mình có bao nhiêu ấm áp, đôi mắt kia nhìn về phía chính mình có bao nhiêu cảm thông.

“Có sư phó đi theo hoàng huynh như vậy đủ rồi, chuyện Cát Nguyên vương mưu phản một chuyện vừa mới mới bình ổn, Thập Tam lo lắng bên trong hoàng thành còn có thế lực chưa tiêu diệt hết, thừa dịp hoàng huynh viễn chinh tác loạn, bên này rốt cuộc vẫn cần một người trấn thủ.” Tuy rằng bản thân đối với những chuyện phiền toái kiểu này thật sự thực không có kiên nhẫn, nhưng vì bát hoàng huynh của hắn, hắn không thể để chính mình thoái thác để rong chơi được.

“A, ý tưởng của Thập Tam cùng trẫm không hẹn mà cùng gặp, trẫm còn lo lắng làm sao để thuyết phục ngươi, ngươi cũng rõ ràng lúc này là thời kỳ mẫn cảm trẫm sẽ lo lắng nếu đem quyền hành giao cho người không tín nhiệm, ngươi đã tự mình nói ra như vậy, trẫm liền đem hết thảy mọi việc trong cung ủy thác cho ngươi, ngươi chỉ cần im lặng chờ đợi vi huynh đại thắng trở về là được rồi!” Nhìn hoàng đệ mình sủng ái, Trữ Chiếu Dịch hiếm có lộ ra nụ cười vui mừng.

Thập Tam thấy hoàng huynh hào hứng biểu hiện ra ngoài như vậy, biết tâm tình đối phương phi thường không tồi, không nhịn được cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, nửa đùa nửa thật nói: “【 Đại thắng 】 này, Thập tam nghĩ với thực lực hoàng huynh chắc chắn sẽ không nuốt lời, nhưng【 trở về 】 kia, đã có thể đáng để cân nhắc lâu, sau khi bắt được Nam Man nói không chừng, người đây nhất thời hứng trí cùng người nọ cao chạy xa bay đến 【 tự thủ thiên hạ 】, ta đây Thập Tam phong lưu khoái hoạt đành “tự mình khốn khổ” thôi......”

Thập Tam thông minh lanh lợi đã sớm nhìn ra giữa hoàng huynh cùng Kỳ tướng quân kia có mối quan hệ quân thần không thể so là tầm thường, hắn cũng dễ dàng nhìn ra băn khoăn vẫn luôn ẩn sâu trong lòng Trữ Chiếu Dịch, thành thực mà nói, hắn thế nhưng lại vui mừng khi thấy hoàng huynh giống như thần tiên có thể có thứ tình cảm chân thật như vậy, vì Đại Chiếu, y đã muốn hy sinh  tất cả, chiến dịch Nam Chinh lần này nếu có thể lấy được thăng lợi cuối cùng, Trữ Chiếu Dịch cũng nên vì bản thân mà xuy xét cân nhắc.

Ai ngờ lời còn chưa dứt lời, Thập Tam vừa thốt lên xong, chỉ thấy khuôn mặt Trữ Chiếu Dịch vốn đang mang theo tiếu ý lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, mi vũ bất giác cau lại, sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, nhỏ giọng bất đắc dĩ nói: “Tự thủ thiên hạ? Vì hắn? Trẫm...... e là không có thứ quyết đoán kia......”

Y không phải không nghĩ qua, thế nhưng ý thức trách nhiệm nặng nề quá mức cho phép, mặc dù bản nhân y không muốn cứ như vậy bị cầm tù trong thâm cung cả đời, chính là cảm tình của y đối với người nọ lại chưa đạt đến mức độ có thể đổi lây thiên hạ Đại Chiếu…

Ít nhất, trước mắt y còn chưa có cái loại giác ngộ này......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui