Thì Ra Anh Trả Thù Tôi


- Anh mang đồ cho hai em đây.

Vợ anh còn nấu ít cháo gà cho Vân Tuyết tẩm bổ.
- Anh không cần cất công vậy đâu.

Chúng em có thể mua mà.

Chị phải vất vả rồi.
- Tiểu Lăng cậu như vậy là không coi tôi là anh phải không? Hôm qua chúng ta còn anh anh em em, tôi đã nhận hai người là em mà sao có thể để em út mình vất vả trong chính địa bàn của tôi được chứ.

Tiểu Tuyết từ giờ đừng gọi là sếp Hoàng gọi anh là anh Hoàng là được rồi.
- Dạ anh Hoàng.

– Bạch Vân Tuyết nói nhỏ.
- Đấy có phải ngoan không.

À bác sĩ nói sao?
- Cô ấy có lẽ cần phải điều dưỡng thêm hai ngày.

Sau đó chúng em lại nhờ anh thêm vài ngày để hoàn thành nốt công việc còn lại trên đó.

Có lẽ sẽ quay về vào cuối tuần.
- Không nghỉ ngơi thêm đã quay lại làm việc luôn sao? Tiểu Tuyết có sao không em?
Bạch Vân Tuyết liền cười lắc đầu tỏ ý không sao.

Lăng Lập Thành liền giúp cô nói chuyện còn giơ bịch bánh lên minh hoạ:
- Cô ấy khoẻ lắm còn đòi ăn bánh đây nè.
Bạch Vân Tuyết thẹn thùng giành bị bánh nói nhỏ:
- Bánh cũng mềm mà.
- Đúng là cô gái nhỏ đáng yêu.

– Hoàng Gia Bảo cười lớn nói với Lăng Lập Thành – Tiểu Lăng à, cậu tìm được vật báu rồi đấy.
Lăng Lập Thành chỉ mỉm cười nhìn cô gái ngốc đang vui vẻ ăn bánh kia thầm nghĩ hình như thực sự nhặt được báu vật rồi.
- Được rồi hai người nghỉ ngơi sớm đi, anh phải về đây không tối mất.

- Để em tiễn anh.
- Ừm.

Tiểu Tuyết sớm khoẻ nhé.
Bạch Vân Tuyết vừa ăn vừa cười gật gật đầu cật lực vẫy tay tạm biệt sếp Hoàng cho tới tận khi anh ta ra khỏi cửa mới chuyển ánh mắt quay lại với món bánh mà Lăng Lập Thành mua.

Thực sự phải ăn chậm nhai kĩ cười duyên nhỏ nhẹ nữ tính như thế này cô không quen chút nào nhưng nếu không nhai kĩ cô lại chẳng thể nuốt nổi.
Với tính cách cố chấp và niềm đam mê với ẩm thực của mình Bạch Vân Tuyết quyết tâm ăn bằng được món bánh này.

Dù cho mỗi lần nuốt đều là một lần đau thì cô vẫn rất cố gắng ăn.

Lăng Lập Thành sau khi tiễn Hoàng Gia Bảo về quay lại thì thấy cảnh cô nhóc đang trệu trạo nhai bánh mà buồn cười đưa cho cô ly nước nhắc nhở:
- Ăn một miếng thôi!
Bạch Vân Tuyết nhăn nhó cầm ly nước uống từng ngụm nói:
- Bánh rất ngon.
Lăng Lập Thành cười xoa đầu cô và tiện tay cất luôn chiếc bánh trên tay cô:
- Ngoan, vài hôm nữa khỏi tôi sẽ mua cho em ăn.
Cô bĩu môi tiếc nuối nhìn theo chiếc bánh ngon lành trên tay anh.
- Chán.
- Ăn cháo đi.

Khỏi thì em muốn gì tôi sẽ mua cho em ăn.
Nghe thấy được ăn free mắt cô sáng rỡ hỏi anh:
- Thật chứ?
- Đương nhiên, nhanh khỏi đi.
Cô gật đầu thật mạnh ngoan ngoãn cầm bát cháo ăn ngon lành.

Dáng vẻ đáng yêu khiến Lập Thành nhìn theo không chớp mắt.

Khi nhận ra bản thân đang nhìn cô chằm chằm anh bỗng giật mình đi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cô.

Lăng Lập Thành cảm thấy bản thân như một đứa trẻ mới lớn, trái tim đập liên hồi, vừa tự cười vừa tự nhớ về dáng vẻ đáng yêu của Vân Tuyết.

Nhưng một suy nghĩ loé qua khiến anh thở dài dựa vào cửa mệt mỏi.

“Đùng”
- Vân Nhi, em định đi đâu?
Bạch Vân Tuyết bất ngờ mở cửa đụng vào Lập Thành đang đứng thẫn thờ.

Cô lí nhí nói:
- Sợ anh không ổn, nên em đi theo.
Lăng Lập Thành lại bị dáng vẻ quan tâm này của cô đánh gục, suy nghĩ vừa vụt qua đầu như ngôi sao băng vụt đến rồi vụt biến mất hoặc anh cố tình ném nó vào một góc tâm trí.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói:
- Anh không sao.

Chỉ là bỗng nhiên nhớ ra có việc nên ra ngoài gọi điện chút.

Vào trong đi.
Bạch Vân Tuyết cũng không hề nghi ngờ gật đầu lại lon ton chạy về giường tiếp tục ăn cháo.
Buổi tối, sau khi khó nhọc nuốt hết nắm thuốc lớn, Bạch Vân Tuyết bắt đầu chiêu thức con lật đật, ngồi trên giường không ngừng lắc qua lắc lại.

Lăng Lập Thành đứng bên cạnh vừa khó hiểu vừa chóng mặt liền giữ cô lại hỏi:
- Em làm gì thế hả?
- Nhiều thuốc quá, nuốt rồi mà cứ nằm ở cổ họng thôi em phải lắc cho nó xuống – Cô mếu máo nói.
- Ăn miếng bánh cho dễ trôi này.

– Anh lắc đầu cười cái suy nghĩ ngốc nghếch của cô.

– Lắc như thế chỉ chóng mặt chứ sao xuống được.
Bạch Vân Tuyết vô cùng ngoan ngoãn nhai bánh rồi nuốt xuống mong nó có thể kéo theo số thuốc kia xuống bụng.

- Thực sự là khó uống mà.
- Lần sau khi đi ăn ngoài nhớ phải nhắc kĩ đầu bếp như vậy sẽ không phải uống thuốc nữa.
Bạch Vân Tuyết thở dài gật đầu rồi tiếp tục lắc qua lắc lại khiến đầu óc anh quay cuồng phải giữ cô lại hỏi:
- Đi bộ chút nhé.

Tiêu cơm sẽ dễ xuống hơn.

Vân Tuyết gật gật đầu ngay lập tức.

Hai người cùng nhau đi bộ, gió thổi nhè nhẹ thực sự mát mẻ khiến cô vô cùng hưởng thụ.
- Có thoải mái hơn không?
- Rất thoải mái luôn.
- Trước đây em từng bị dị ứng nặng vậy không?
- Hình như lúc nhỏ có bị một lần, nhưng lần đó còn rất nhỏ đên chỉ được nghe kể lại.

Do ăn vụng nên bố mẹ không kịp phát hiện sớm, em đã phải nằm viện một tuần luôn.
- Em có còn dị ứng gì nữa không?
- Ưm… Theo em biết tới thời điểm hiện tại thì chỉ mỗi nấm thôi.
- Ừm.
- Sếp à, giống như anh đang tra khảo em vậy? Em cũng muốn biết, anh có bị dị ứng gì không?
- Không, tôi dễ nuôi.
Cô trề môi thầm nghĩ bao nhiêu người đều không bị dị ứng món gì liên quan gì đến dễ nuôi chứ.
- Thái độ gì đấy?
- Đâu em nào có.
- Lạnh rồi, về thôi nếu không em sẽ bị đau họng thật đấy.
Rõ ràng là lời quan tâm mà sao qua tai cô bỗng cảm thấy một lời đe doạ sẽ nói với mẹ cô vậy chứ.
- Dạ.

– Cô khó chịu ra mặt kéo dài chữ dạ đáp.
Lăng Lập Thành choàng áo của mình lên người cô rồi cũng rất thuận tay xoay cô quay về hướng phòng bệnh.

Sự quan tâm dù nhỏ nhặt này cũng khiến Bạch Vân Tuyết thấy rung động.

Vừa may sau khi hai người về đến phòng thì
trời bắt đầu mưa, tiếng sấm sét khiến cô giật mình co người xoay vào lòng Lăng Lập Thành.

Anh cũng nhẹ nhàng ôm cô an ủi, sau khi tiếng sét qua đi anh mới nói nhỏ:
- Không sao, đã hết rồi.
Cô len lét mở mắt, sau khi thấy mọi thứ bình thường mới thở phào chạy cái vù chui vào chăn.

Lăng Lập Thành bật cười nghĩ bao giờ cô gái này mới hết dễ thương chứ.

Anh bước lại bên cạnh chỉnh lại chăn gối cho cô, cưỡng ép cô nhóc nọ thò đầu ra khỏi chăn để hít thở dễ dàng hơn.

Cô dù không tình nguyện nhưng vì bên ngoài đã yên tĩnh nên mới chịu thò đầu ra.
Sau khi chăm sóc cho cô xong anh mới qua ghế sofa phía đối diện ngồi đọc tài liệu, nhưng khi tiếng ngáy của cô nhóc còn chưa kịp vang lên, một cơn gió khiến chiếc cửa sổ mở tung và đập mạnh vào tường.


Cùng lúc đó tiếng sấm sét vang lên khiến cô gái trong chăn sợ hãi chui tọt vào sâu trong chăn run rẩy.

Lăng Lập Thành liền vội vàng
chốt chặt cửa sổ kéo rèm và đến bên giường an ủi cô.
Bạch Vân Tuyết vẫn vô cùng run rẩy nhưng khi Lăng Lập Thành ngồi xuống bên cạnh an ủi thì cô cũng an lòng chui ra.

Nhưng chưa kịp bình tĩnh một đợt sấm sét nữa lại đánh xuống, Vân Tuyết lập tức ôm lấy cánh tay Lập Thành run rẩy.

Thấy cô nhóc sợ hãi, anh đành ngồi bên cạnh vỗ về giúp cô đi vào giấc ngủ.
Tới khi Bạch Vân Tuyết nheo mắt tỉnh dậy thấy bản thân vẫn trong tư thế ôm cánh tay của Lăng Lập Thành còn anh vẫn trong tư thế ngồi như thế bên cạnh cô.

Gương mặt Vân Tuyết đỏ dần từ cổ tới mang tai.

Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cô thân mật với một người con trai đến như vậy.
Phát hiện Lăng Lập Thành sắp tỉnh dậy Vân Tuyết vội vàng nắm chặt mắt giả vờ ngủ.

Lập Thành tỉnh dậy phát hiện người cô đỏ bừng như phát sốt thì có chút hoảng.

Anh sờ trán cô nhưng không thấy phát sốt, dù vậy thì gương mặt
đỏ bừng này cũng khiến anh lo lắng không biết cô có bị dị ứng lần nữa không.
- Vân Nhi! Vân Nhi!
Lăng Lập Thành hốt hoảng gọi cô, Bạch Vân Tuyết đang giả vờ ngủ liền theo đó mà mở mắt tỉnh dậy.

Anh mừng rỡ khi thấy cô mở mắt liền hỏi:
- Em không sao chứ? Có đau chỗ nào không?
- Em không sao.

– Bạch Vân Tuyết thẹn thùng đáp.
- Nhưng sao người em đỏ vậy chứ? Để tôi đi tìm bác sĩ.
Thấy anh chuẩn bị đi, cô vội vàng giữ lại giải thích.
- Em không sao đâu.

Chắc là do đắp chăn kín quá thôi.
- Vậy sao?
Lăng Lập Thành nghi nghi ngờ ngờ nhìn thì hình như tối qua vì mưa lạnh mà đắp cho cô hơi nhiều chăn thật nên cũng rất tự nhiên gỡ bớt chăn cho cô.

Hành động này thực sự quá ấm áp khiến Vân Tuyết không thể bình tĩnh mà
chạy vội vào phòng tắm mặc kệ anh ngỡ ngàng bên ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận