Bạch Vân Tuyết đứng dựa vào cánh cửa phòng mình khóc nhưng vẫn cố nén từng âm thanh phát ra từ cổ họng vì sợ mọi người biết.
Mọi sự dũng cảm lúc nãy đã được thay thế bằng sự đau khổ.
Cô không thể chấp nhận tình cảm của mình lại bắt đầu bằng sự lừa dối nhưng cũng hiểu bản thân không thể mạnh mẽ như lời vừa nói ra.
Nếu nhìn anh lâu thêm cô sợ bản thân sẽ mềm lòng mà tha thứ cho người đó mất.
- Tuyết Tuyết…
- Tuyết Tuyết, mở cửa đi chúng mình ở đây với cậu mà.
Hai người bạn ở ngoài không ngừng gõ cửa vì lo lắng cho cô, chị Như Hoa ở sau cũng vô cùng lo lắng nhưng vẫn chọn cách rời đi.
- Thôi.
Để con bé một mình đi.
Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra với con bé rồi.
- Vân Nhi!
Lúc này Lăng Lập Thành chạy đến cửa nhưng bị ba cô gái chặn lại:
- Anh không có tư cách xuất hiện ở đây.
- Hai đứa xuống dưới đi.
- Chị! Không thể cho anh ta gặp Tuyết Tuyết.
Có một câu nói không bao giờ sai đó là người ghét người yêu cũ bạn hơn cả bạn chính là bạn thân của bạn.
Vân Hải Băng và Lý Châu Sa chính là minh chứng rõ ràng nhất.
- Hiện tại dù chị cho thì tiểu Tuyết cũng sẽ không muốn gặp đâu.
Không cần lo chị chỉ nói chuyện với cậu ta chút thôi.
Hai cô gái hầm hầm bày ra vẻ mặt ghét bỏ với Lăng Lập Thành rồi đi xuống.
Vân Như Hoa ra hiệu Lăng Lập Thành đi theo mình.
Đến góc hành lang:
- Nếu nói ai là người hiểu con bé ngốc đó ngoài bố mẹ thì chắc là chị, cộng với việc chị là chị của hai đứa thì có đủ để nói chuyện với em không?
- Chị Như Hoa đừng nói thế chứ.
Có gì chị cứ nói ạ.
- Vậy được.
Em có yêu tiểu Tuyết không?
Vân Như Hoa không hề dài dòng lập tức đi vào nội dung quan trọng nhất.
- Dạ có.
Em trân trọng và rất yêu em ấy.
- Tốt.
- Vậy chị sẽ giúp em chứ ạ?
- Không chị muốn khuyên em đừng làm phiền con bé nữa.
- Hả? Tình cảm của em chưa đủ rõ ạ?
- Không rất rõ rồi.
Việc em đưa mẹ đến, việc em chủ động nhận mọi sai lầm, việc em làm đủ để chứng tỏ em muốn tạ lỗi cho những sai lầm trước đây.
Nhưng Bạch Vân Tuyết không giống những người khác.
- Là sao ạ?
- Con bé không dễ dàng ghi nhớ một ai cả nhưng một khi đã nhớ thì lại không thể nào quên dù chỉ là một cử chỉ mà em đã làm cho nó.
Em là người nó vô cùng tin tưởng nên khi phát hiện ra bị em lừa dối mới đau lòng như thế.
- Em đang sửa sai.
Em sẽ cố gắng.
Lăng Lập Thành vô cùng vội vàng muốn sửa đổi muốn tiếp tục ở bên Bạch Vân Tuyết nhưng Vân Như Hoa lại dứt khoát lắc đầu.
- Tiểu Tuyết cần thời gian, những chuyện vừa qua đã quá nhiều để cho nó tiêu hoá.
Nếu con bé không thể chấp nhận thì em có cố bao nhiêu vẫn sẽ là người đã lừa dối nó mà thôi.
- Vậy em phải chờ tới bao giờ?
- Chị không biết nhưng có thể nói chắc chắn không phải bây giờ.
Lăng Lập Thành buồn bã nhìn vào cánh cửa gỗ đang ngăn cách anh và người con gái anh yêu.
Chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng lại như xa vạn dặm.
- Nhờ chị chuyển lời tới em ấy.
Em sẽ chờ em ấy, chờ đến khi em ấy sẵn sàng cho em một cơ hội để chuộc lỗi.
- Ừm.
Chị sẽ nói lại.
Sau những tất cả ông Tạ đưa con trai mình vào trại huấn luyện quân đội và đương nhiên giữ đúng lời hứa thì trại này nằm ở thành phố khác.
Tống Anh Kiệt cũng bị đưa đến Mỹ và khả năng trở về là con số 0 tròn trĩnh.
Đối với Lăng Lập Thành từ sau ngày hôm đó anh vẫn đều đặn gửi hoa hay những món đồ Bạch Vân Tuyết thích để mong một ngày cô có thể tha lỗi cho anh.
Vừa làm việc nhưng chiếc bàn đối diện ở phía cuối phòng luôn làm anh nhớ nhung vì trước đó không lâu ở đó là người con gái mà anh yêu nhất.
- Cũng định không nói điều này đâu nhưng mấy món đồ này nhà chúng tôi không sử dụng được nên nói thẳng luôn.
- Tiểu Sa con thái độ với thằng bé quá rồi.
Thấy Lý Châu Sa tỏ thái độ với Lăng Lập Thành, mẹ Lý liền lên tiếng nhắc nhở, cô bĩu môi chẳng để tâm.
Mẹ Tống liền giải hoà:
- Không sao nó đáng bị thế.
- Thôi chị Tống, chuyện qua rồi không cần nói đến nữa.
- Cô có gì muốn nói với con ạ.
- Ừm hôm nay cô có chút việc với mẹ con.
Cũng là muốn qua đây để truyền đạt lại lời của Bạch gia.
- Là gì vậy ạ?
- Là anh đừng gửi gì đến đó nữa.
Tuyết Tuyết đã không còn ở nhà nữa rồi.
- Cô ấy đi đâu cơ? – Lăng Lập Thành sốt sắng
- Điều này thì không ai trong nhà biết cả.
- Mẹ Lý thở dài.
– Con bé chỉ nói là muốn đi và sẽ gọi về thường xuyên còn lại chẳng nói thêm gì cứ vậy mà bỏ đi giữa đêm.
- Cô ấy có sao không ạ?
- Mỗi lần gọi điện video về thấy vẫn ổn nên cháu cũng không cần lo lắng.
Chỉ sau câu đó những lời nói tiếp theo của mọi người không một lời nào có thể lọt vào tai Lăng Lập Thành.
Sau khi hiểu Bạch Vân Tuyết anh cũng biết cô rất thích đi du lịch khắp nơi cũng thích thăm thú những nền văn hoá khác nhau.
Chỉ là vì sợ mọi người lo lắng nên vẫn luôn ở gần nhà nhưng lần này rời đi không biết khi nào cô ấy mới trở về.