Thì Ra Anh Yêu Em

Hạ Nhạc Phàm nhận được điện thoại của Cảnh Hâm một khắc cũng không dám chậm trễ, mang theo các loại thuốc cùng dụng cụ vội vàng chạy đến chung cư.

Cảnh Hâm ở trong điện thoại thanh âm hỗn loạn nức nở, một bộ sắp khóc, làm hắn cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn vấn đề hẳn là phi thường nghiêm trọng.

Cảnh Hâm ở trong điện thoại căn bản nói không rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, Hạ Nhạc Phàm từ bỏ nói chuyện cùng cậu, mang toàn bộ thuốc cho vào hòm thuốc, ở trong đầu nhanh chóng nghĩ ra các loại tình huống, chuẩn bị tốt một số biện pháp.

Lúc Hạ Nhạc Phàm chân chính mà đối diện Nguyên Cảnh Khôn, vẫn là kinh hãi, như thế nào mà lại chật vật bất kham như vậy?

Nguyên Cảnh Khôn cuộn tròn thân thể, nằm nghiêng ở trên giường, mồ hôi ướt đẫm cái trán tinh tế, hai tay của anh như cũ để ở trên bụng, mội bị cắn đến không hề có huyết sắc, khuôn mặt xanh trắng thống khổ.

"Sao lại thế này a?" Hạ Nhạc Phàm ngồi xổm bên người anh, lấy tay anh ra, ở trên bụng đã nhô lên sờ qua sờ lại, hài tử động thường xuyên, lực độ rất mạnh.

"Em không biết." Cảnh Hâm đứng cuối ở giường, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được thống khổ của Nguyên Cảnh Khôn giờ phút này.

Hạ Nhạc Phàm phóng bình thân thể hắn, xoa xoa mồ hôi trên trán anh, an ủi anh: "Nguyên tiên sinh, anh đừng khẩn trương, không có việc gì. Nghe tôi, hít sâu, hảo, hít sâu."

Nguyên Cảnh Khôn thấy Hạ Nhạc Phàm đến, lo lắng giảm đi phân nửa, theo lời Hạ Nhạc Phàm nói mà hít sâu, hít vào đi một hơi, lại từ trong miệng chậm rãi thở ra.

"Thực hảo." Hạ Nhạc Phàm lấy ra loại máy siêu âm loại nhỏ, xốc quần áo anh lên, Nguyên Cảnh Khôn có chút kháng cự, hắn đành phải vén một chút góc áo ở dưới bụng lên, tay cọ xát trên cái bụng bóng loáng.

Hạ Nhạc Phàm nhìn chằm chằm dụng cụ, mày nhăn càng sâu, quay đầu xem Nguyên Cảnh Khôn một cái, vẫn là một bộ dáng khó chịu.

Hạ Nhạc Phàm tắt máy, dùng khăn giấy lau khô chất gel siêu âm mỏng còn trên da, đem áo kéo xuống, đắp chăn cho anh. Lấy ra kim tiêm, lấy xong thuốc, ở chỗ tay Nguyên Cảnh Khôn cắm kim tiêm, chậm rãi đem thuốc tiêm vào thân thể anh.

"Không có việc gì, Nguyên tiên sinh, anh hảo hảo ngủ một giấc."

Nguyên Cảnh Khôn cảm giác không giống vừa rồi như vậy khó chịu, lại nghe được Hạ Nhạc Phàm nói hài tử không có việc gì, xác thật cảm thấy rất mệt, yên tâm mà ngủ.

Cảnh Hâm giúp anh thu thập tốt, một trước một sau rời khỏi phòng ngủ vào phòng khách.

Cảnh Hâm nghiêng đầu, ánh mắt mang theo điểm sùng nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Phàm: "Anh rốt cuộc là nội khoa, hay là phụ khoa a?"

"Anh là đa khoa!" Hạ Nhạc Phàm khôi phục thái độ bất cần đời. "Anh là người bình thường sao? Anh là được bồi dưỡng bằng phương pháp khoa học!"

"Anh là đồ tạp nham?!" Cảnh Hâm cùng hắn vui đùa, rồi lại nghiêm trang hỏi. "Nguyên tiên sinh, anh ấy không có việc gì đi?"

Nhắc tới đến Nguyên Cảnh Khôn, Hạ Nhạc Phàm biểu tình nghiêm túc, lôi kéo Cảnh Hâm đến trong phòng ngủ, hỏi cậu: "Tình huống có điểm nghiêm trọng, anh ấy rốt cuộc làm cái gì? Làm việc nhà? Vẫn là...... cuống rốn nhìn thấy một số dấu hiệu"

"Em ở nhà, anh ấy sao có thể làm việc nhà?!" Cảnh Hâm nghĩ nghĩ, phản ứng lại đây. "Úc! Em đã biết! Nhất định là việc ngày hôm qua, giống như hạng mục ở công ty xảy ra vấn đề, Cung tổng muốn Nguyên tiên sinh hỗ trợ thiết kế, Nguyên tiên sinh vẽ một suốt đêm, để em tính xem, hình như đứng đúng 10 giỡ hơn nữa bọn họ hôm qua còn không có ăn cơm chiều."

"Thì ra là như thế."

Hạ Nhạc Phàm càng ngày càng khẳng định, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc không hề chỉ là quan hệ hợp tác, quan hệ của bọn họ đã biến chất rồi bất quá hai người là đương sự còn chưa tự biết, có lẽ bọn họ đã mình sáng tỏ chỉ là không muốn thừa nhận.

Cung Hi Nặc cố gắng tham gia hội nghị thường kỳ cao tầng của công ty, hội nghị thường kỳ chủ yếu nội dung bất quá là mấy người phụ trách các bộ phận đang bàn cách xử lý người làm lộ văn kiện bí mật của công ty.

Các thái độ đoan chính, ngôn từ khẩn thiết, thậm chí có vài tên người phụ trách kiểm điểm thư mặt sau mang thêm từ chức tin.

Ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm Cung Hi Nặc trừ bỏ ngẫu nhiên ho khan, thì là im lặng không nói gì.

Mọi người lên tiếng toàn bộ kết thúc, Cung Hi Nặc ánh mắt ngắm nhìn mặt bàn, tinh thần tự do, nửa ngày cũng chưa mở miệng đưa ra bất luận chỉ thị gì.

Thư ký Trương Quân ngồi ở bên nhỏ giọng nhắc nhở y: "Cung tổng, ngài xem......"

Cung Hi Nặc đứng lên, đẩy cửa chính rời đi, trước khi đi lưu lại một câu: " Chuyện này, dừng ở đây"

Quản lý cao cấp hai bên bàn nhìn mặt nhau, không rõ ý tứ của Cung Hi Nặc, sôi nổi nói chuyện với nhau, Trương Quân cũng không hiểu lắm ý trong lời nói vừa rồi của Cung Hi Nặc, đẩy văn kiện ra, đứng dậy giải thích: " Ý Cung tổng là, chuyện này dừng ở đây, tất cả mọi người đều không cần nhắc lại, công ty sẽ không truy cứu bất luận trách nhiệm kẻ nào."

Các quản lý cấp cao đều nhẹ nhàng thở ra, này đó là Cung Hi Nặc đến dân tâm địa phương nơi, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, giờ hiện tại có thể thuận lợi giải quyết, có thể nói là cả nhà cùng vui, mặc dù có người nói Cung Hi Nặc nếu thiên vị, chỉ sợ trên tổng bộ biết được sẽ cách chức.

Cung Hi Nặc ho khan cả buổi chiều đều không thấy chuyển biến tốt đẹp, bệnh tình nghiêm trọng thêm, không thể không đến bệnh viện khám.

Từ trước đến nay, Cung Hi Nặc khám bệnh hoặc kiểm tra sức khoẻ đều sẽ đi đến bệnh viện tư nhân cao cấp.

Bác sĩ kỹ càng tỉ mỉ mà dò hỏi bệnh tình của y, lại trải qua kiểm tra toàn diện cẩn thận, đến cuối cùng đưa ra kết luận vì suy nghĩ quá nhiều, làm việc lao lực quá độ thành ra khí hư không đều, bệnh tình cũng không tính nghiêm trọng.

Bác sĩ đề nghị nằm viện, Cung Hi Nặc không đồng ý, tranh chấp một hồi, cuối cùng bác sĩ thỏa hiệp, nhưng tỏ vẻ nhất định phải ở bệnh truyền xong dịch, quan sát một đêm mới có thể về nhà.

Phòng bệnh cao cấp rộng rãi, Cung Hi Nặc nửa nằm ở trên giường, trên mu bàn tay có cắm kim truyền, phòng bệnh an tĩnh chỉ có một ít âm thanh, lái xe Nghê Bằng và thư ký Trương Quân cùng tổng công trình Chương Phủ đến bồi y, Cung Hi Nặc sinh bệnh là việc không thể tiết lộ.

"Được rồi, các người đều trở về đi." Cung Hi Nặc không muốn chậm trễ thời gian của bọn họ. "Có bác sĩ cùng y tá vậy là đủ rồi."

"Kia ngài hảo hảo nghỉ ngơi."

Bọn họ cũng đều biết Cung Hi Nặc không muốn bọn họ bồi, biết điều mà rời khỏi phòng bệnh, cùng về nhà.

Phòng bệnh không người, Cung Hi Nặc lấy ra di động, gọi cho Cảnh Hâm, suốt một ngày, y đều ở lo lắng Nguyên Cảnh Khôn, buổi sáng lúc ra cửa, bộ dạng của anh giống như thực không thoải mái, không biết có ổn hay không, hay là mệt đến đổ bệnh?

Điện thoại vang lên một tiếng mới truyền đến tiếng Cảnh Hâm, Cung Hi Nặc nói thẳng:

"Cậu đem điện thoại đưa cho Nguyên tiên sinh."

Cảnh Hâm do dự, Nguyên Cảnh Khôn hiện tại tình huống có thể nghe điện thoại sao? Dùng khẩu hình miệng trưng cầu ý kiến của Hạ Nhạc Phàm, Hạ Nhạc Phàm gật đầu ngầm đồng ý.

Cảnh Hâm cầm điện thoại tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn nghiêng người nằm ở trên giường, một bàn tay để ở trên bụng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đi đến mép giường, nhẹ giọng mà gọi anh: "Nguyên tiên sinh, điện thoại của Cung tổng."

Nguyên Cảnh Khôn mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, cầm lấy điện thoại, chờ Cảnh Hâm rời đi, mới đem điện thoại đặt ở bên tai, truyền đến tiếng Cung Hi Nặc: "Đang làm cái gì? Thân thể có tốt không?"

" Đang nằm. Rất tốt." Nguyên Cảnh Khôn âm điệu trầm thấp. "Cậu ở đâu? Đã giao đồ chưa?"

"Tôi ở công ty, đã giao được rồi. Tôi...... Đêm nay không về được, có một số việc cần xử lý" Cung Hi Nặc nghĩ ra lý do nói dối.

"Hảo." Nguyên Cảnh Khôn đồng dạng không hy vọng y lại đây nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình.

Hai gã y tá trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng bệnh, y tá trưởng lớn tuổi dặn dò y tá trẻ: "Nước truyền sắp hết rồi, chú ý thời điểm để rút ra"

Y tá trưởng thanh âm không nhỏ, Nguyên Cảnh Khôn ở điện thoại bên này rõ ràng mà nghe được lời nói của cô, kinh ngạc: "Cậu sinh bệnh? Ở bệnh viện?"

"Không có, cứ như vậy đi!" Cung Hi Nặc vội vàng mà cúp điện thoại.

Nguyên Cảnh Khôn căn bản không tin lời y nói, y sốt ruột cúp điện thoại chứng minh y đang nói dối, y rõ ràng là bị bệnh, hơn nữa thực nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện, yêu cầu truyền dịch. Nguyên Cảnh Khôn gắt gao mà cầm di động, vì cái gì không nói cho tôi biết cậu bị bệnh? Vì cái gì nói dối? Là không muốn tôi lo lắng sao? Chính là, như vậy, tôi sẽ càng lo lắng!

Cung Hi Nặc cúp điện thoại, nóng lòng đến lợi hại, Nguyên Cảnh Khôn hữu khí vô lực nói chuyện với y chứng tỏ đã ngã bệnh, không biết Cảnh Hâm đã gọi Hạ Nhạc Phàm chưa, không biết Hạ Nhạc Phàm đã đến khám cho anh chưa. Cung Hi Nặc đem điện thoại đặt ở bên gối, vì cái gì không nói cho tôi anh không thoải mái? Vì cái gì nói dối? Là không muốn tôi lo lắng sao? Chính là, tôi thực lo lắng!

Nói dối lẫn nhau, dấu diếm lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, lo lắng lẫn nhau.

Ở bệnh viện một đêm, Cung Hi Nặc cảm thấy thời gian phá lệ mà trôi qua thật chậm, một chút buồn ngủ đều không có, sau khi truyền dịch xong, tình trạng ho khan có chuyển biến tốt hơn, ngực không còn khó chịu, nằm ở trên giường bệnh lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là Nguyên Cảnh Khôn.

Nguyên Cảnh Khôn thể xác và tinh thần đều mệt, lại ở trên giường trằn trọc, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Sớm thành thói quen mỗi đêm có Cung Hi Nặc làm bạn, bên cạnh không người, cảm thấy cô tịch, còn có một chút sợ hãi, trong lòng nghĩ đến tất cả đều là Cung Hi Nặc.

Thật vất vả mới đến hừng đông, đang mơ màng ngủ Nguyên Cảnh Khôn chậm rãi mở to mắt, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện Cung Hi Nặc ngồi ở bên người anh, hoảng hốt, giống như nằm mơ giống nhau. Chính là, cảm giác thật chân thật.

Nguyên Cảnh Khôn muốn đứng dậy, bị Cung Hi Nặc ngăn trở lại, đắp lại chăn cho anh, yên lặng chăm chú mà nhìn anh.

Nguyên Cảnh Khôn chớp chớp mắt, xác nhận không phải ở trong mộng, bị y nhìn đến ngượng ngùng, nhìn xuống, thoáng nhìn thấy trên mu bàn tay Cung Hi Nặc có dán băng.

"Cậu thật sự bị bệnh? Làm sao vậy? Như thế nào không nói cho tôi?" Nguyên Cảnh Khôn thanh âm nghẹn ngào, vươn tay, dùng bàn tay nhu hòa mà sờ vào băng gạc.

Cung Hi Nặc cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, lắc đầu: "Việc nhỏ. Tôi hiện tại không phải tốt rồi sao?"

Nguyên Cảnh Khôn nhìn chằm chằm y thấy thần thái mệt mỏi lần, một ngày một đêm không gặp, y gầy ốm một vòng, làm người đau lòng.

"Nhưng còn anh, không thoải mái như vậy, cũng không nói cho tôi." Cung Hi Nặc thần thái ôn hòa, ngữ khí tuy là chất vấn, lại không nghiêm khắc.

Nguyên Cảnh Khôn học y: "Việc nhỏ. Tôi hiện tại không phải cũng tốt rồi sao?"

Cung Hi Nặc hơi hơi mỉm cười, Nguyên Cảnh Khôn lần đầu tiên nhìn thấy y tươi cười, loại này là thật tình muốn cười, loại thần thái tự nhiên cười, loại không có che dấu gì mà cười. Ánh mắt Cung Hi Nặc giãn ra so với khuôn mặt vô biểu tình đẹp hơn, y vốn là một người rất dễ nhìn, đường nét khuôn mặt hài hoà, càng thêm loá mắt. Nguyên Cảnh Khôn bất tri bất giác mà xem phát ngốc.

Cung Hi Nặc tươi cười xuất hiện vài giây, rồi sau đó mặt rũ xuống, thay bằng biểu tình tràn ngập áy náy, trong giọng nói đều là sám hối: "Thực xin lỗi, nếu không phải tôi quá ích kỷ, anh cũng không cần......"

Nguyên Cảnh Khôn nắm chặt bàn tay, ý đồ an ủi y: "Tôi nguyện ý."

Không khí trầm mặc một lúc lâu, Cung Hi Nặc cảm xúc trầm thấp, Nguyên Cảnh Khôn đành phải nói sang chuyện khác, hơn nữa muốn một lần nữa làm tinh thần y phấn chấn trở lại.

"Tôi đói bụng, muốn ăn đồ ăn vặt."

Cung Hi Nặc cả ngày cũng chưa đi làm, ở chung cư bồi Nguyên Cảnh Khôn.

Nguyên Cảnh Khôn lần này động thai khí lớn, yêu cầu nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Nguyên Cảnh Khôn đại bộ phận thời gian đều ở ngủ, Cung Hi Nặc không có việc gì để làm, nhân cơ hội lại lấy sách ra ôn tập.

Di động đặt trên bàn sách đổ chuông, Cung Hi Nặc có hai cái di dộng, một là chuyên môn dùng để liên hệ công ty nhân viên, một là máy cá nhân, rất ít người biết số điện thoại.

Cung Hi Nặc nhận điện thoại, là trợ lý Vương Ngọc Trung: "Cung tổng, tôi đã điều tra rõ, tiết lộ cơ mật chính là Lưu Hiểu Mẫn công tác ở phòng văn ấn, tài khoản của cô ta không hiểu ở đâu ra có thêm hai trăm vạn nhân dân tệ, tìm ra được người gửi tiền chính là người làm việc ở Gia Nghĩa kiến trúc, tạm thời chưa có thêm tin gì khác "

"Hảo. Tôi đã biết." Cung Hi Nặc buông điện thoại, lâm vào suy tư.

Cung Hi Nặc sớm đã nghĩ đến nhất định là phòng văn ấn có nội gián, trừ bỏ phòng văn ấn, mỗi phòng khác đều không tiếp xúc với bản thiết kế hoàn chỉnh cùng với phương án tiến hành, nên như thế nào để xử lý việc làm lộ bí mật này, Cung Hi Nặc có chút do dự.

"Cậu do dự?" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Nguyên Cảnh Khôn, anh không biết khi nào tỉnh lại, đại khái đã nghe được nội dung cuộc gọi.

Cung Hi Nặc xoay người: "Ừ! Tôi nghĩ sẽ đuổi việc cô ta, còn lại sẽ không truy cứu"

"Cậu có hay không nghĩ tới, quá phận khoan dung kỳ thật là một loại phóng túng. Như vậy, cô ta sẽ không bị giáo huấn, về sau cô ta nhất định sẽ tái phạm" Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy phương pháp Cung Hi Nặc xử lý việc này không ổn, đưa ra suy nghĩ của mình.

"Tôi nghĩ cô ta sẽ hiểu rõ ý của tôi, biết được ý tôi. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, lại nói, nhân chi sơ, tính bản thiện." Cung Hi Nặc từ trong lòng thật sự không nghĩ muốn khó xử cô.

Nguyên Cảnh Khôn ngồi dậy, suy nghĩ lời y nói, gật đầu: "Cũng đúng. Hy vọng cô ta sẽ quý trọng lần này cơ hội."

Trời cao sẽ đối với người có lòng dạ khoan dung mà chiếu cố, hạng mục lần này gặp phải khó khăn thật lớn, nhưng lại nhờ vào thiết kế độc đáo của Nguyên Cảnh Khôn, cùng với phương án tiến hành hoàn mỹ của Cung Hi Nặc, trong lúc đấu thầu đã đánh bại thực lực cường đại của viện thiết kế, còn có thực lực không cao không thấp của kiến trúc Gia Nghĩa, cuối cùng giành lấy được công trình lần này.

Khi biết được tin tức kia một khắc toàn công ty người ném xuống văn kiện trong tay, ôm nhau, hô to vạn tuế, chúc mừng trận này có được chiến thắng không hề dễ dàng.

Vừa vặn tổng công ty đang cử tổng giảm sát Hồ Nam đi xem xét thị trường mới, đến đây không tránh được yêu cầu tham gia tiệc chúc mừng.

Trong bữu tiệc, đại biểu tổng công ty Hồ Nam đối với công ty bọn họ đầy khen ngợi, lại vổ vũ một phen. Còn bắt Cung Hi Nặc phải nói tiếp, Cung Hi Nặc thoái thác không được, tâm tình không tốt giở giọng gủa trách anh, ở trong các bữa tiệc rất ít khi nói chuyện, nghẹn nửa này ra một câu:

"Không ngừng cố gắng."

Chọc đến không ít cấp dưới ồn ào: "Cung tổng, lại nói vài câu!"

Cung Hi Nặc không có tâm tình lưu luyến tiệc chúc mừng, tiệc được một nửa, lấy cờ thân thể không khoẻ liền rời đi.

Giờ phút này, y muốn mau chóng trở lại chung cư, cùng Nguyên Cảnh Khôn chia sẻ tin tức tốt này.

Cung Hi Nặc chạy về chung cư, Nguyên Cảnh Khôn còn chưa ngủ, giống như đang đợi y, nửa nằm ở trên giường, chăn đắp trên bụng, sách trong tay đặt đến bên người, nhắm mắt mơ màng ngủ.

Cung Hi Nặc gấp sách, bật cười: Lại như vậy, chỉ sợ tương lai sẽ sinh ra tiểu thiên tài! Đem sách đặt ở trên tủ đầu giường, quay đầu nhìn thì thấy bụng lúc lên lúc xuống, hài tử gần đây lớn rất nhanh, bụng sáu tháng đã rất đồ sộ.

Cung Hi Nặc thật sớm đã muốn sờ sờ hài tử, chính là hài tử ở trong bụng Nguyên Cảnh Khôn trong bụng, y ngượng ngùng đưa ra yêu cầu như vậy là vô lễ, nói ra lại sợ Nguyên Cảnh Khôn không đồng ý hoặc là không muốn.

Cung Hi Nặc thật nhẹ thật chậm mà giơ tay lên, ngừng ở giữa không trung, do dự không chừng, nửa ngày qua đi, ở không trung nắm chặt nắm tay, ngạnh sinh sinh mà áp xuống suy nghĩ trong lòng.

Tay Cung Hi Nặc còn chưa kịp rút về, bỗng bị Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy, Nguyên Cảnh Khôn nắm lấy tay y, đặt ở trên bụng, trụng hợp hài tử duỗi chân nhỏ, thai động một chút đập thẳng vào chỗ tay Cung Hi Nặc.

Nguyên Cảnh Khôn mở to mắt, nhìn vào ánh mắt Cung Hu Nặc mang theo chút biểu tình mới mẻ, kinh hỉ và kinh ngạc.

Nguyên Cảnh Khôn đem tay y dịch một vị trí, giống như có thể sờ cái đầu nhỏ tròn tròn của hài tử, lại đạp một chút, sờ đến khi hài tử như khởi động tay ở trong bụng nhỏ.

Cung Hi Nặc đơn giản ngồi bên người anh, cách bụng anh vuốt thân thể còn chưa phát triển nhiều của hài tử, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

"Còn hảo." Nguyên Cảnh Khôn nằm yên. "Cậu có phải hay không có tin tức tốt muốn nói cho tôi?"

Cung Hi Nặc lực chú ý còn đặt ở trên máy thái, đáp lời: "Ừ! Chúng tôi đấu thầu thành công."

"Chúc mừng cậu!" Nguyên Cảnh Khôn chúc mừng y.

Cung Hi Nặc lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu kinh ngạc: "Anh đã sớm biết?"

"Ân, buổi chiều radio có phát." Nguyên Cảnh

Khôn ở trong lòng cười nhạo y phản ứng thật chậm.

Cung Hi Nặc thu hồi ở tay trên bụng anh, giả vờ không cao hứng: "Anh trêu tôi à"

"Nào có! Rõ ràng là cậu phản ứng chậm!" Nguyên Cảnh Khôn biện giải.

Cung Hi Nặc đứng lên, bĩu môi: "Liền có!

"Đi tắm rửa đi, sớm một chút nghỉ ngơi, gần đây mệt ngư vậy." Nguyên Cảnh Khôn đúng lúc mà dừng lại đề tài, nói thêm nữa, liền có điểm như là giữu đôi tình nhân ve vãn đánh yêu.

"Hảo." Cung Hi Nặc đồng dạng không tiếp tục, dù sao nói đến nói đi, y đều không phải đối thủ của Nguyên Cảnh Khôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui