EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: EMMA
-o0o-
Edward dạo gần đây càng ngày càng quái lạ, Carlisle sau một lần chú ý quan sát.
Y đưa ra một kết luận: Tên nhóc to xác này tuy có được sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng cậu cũng không vui vẻ gì cho lắm, tín ngưỡng của bản thân trong một đêm bị hắn bẻ gãy hoàn toàn, loại thống khổ và dày vò này hẳn chỉ mình cậu biết.
Lần này Edward lại đi sớm về trễ (chỉ đối với ma cà rồng mà thôi), y ngăn Edward không thể hiện biểu cảm âm u lại.Tuy sự chú ý của hắn dành cho Edward đã bị phân đi một ít kể từ khi Sesshoumaru đến, nhưng hắn vẫn luôn rất quan tâm đến vị thiếu niên mình xem như con trai này, đặc biệt là khi cậu ấy gặp phải vấn đề mà bản thân không giải quyết được.
"Edward, ta nghĩ con không ngại nói chuyện với ta đâu phải không?" Carlise gọi Edward khi cậu chuẩn bị rời đi.
Trong giọng nói mang nghĩa không thể cãi lại.
Edward chần chừ một lúc,cuối cùng vẫn quay chân lại, đi đến bên cạnh Carlise.
Nhưng chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được cậu ta đang bất an và hồi hộp thế nào.
Carlise đã cảm thấy hơi sai sai kể từ giây phút Edward bước vào nhà, nhưng ngặt nỗi hắn không quá để ý đến nó.
Nhưng cái mùi máu tươi nồng đậm kia theo bước chân của Edward ngày càng rõ ràng, tất cả mọi thứ đều nói lên, Edward....!ta muốn uống máu của ngươi!
Carlise thất vọng nhắm mắt, chờ đến khi hắn mở mắt lại, toàn bộ cảm xúc đã được áp chế hoàn toàn, hắn biết...!cho dù Edward uống máu người, thì sâu trong lòng cậu chắc chắc rất đau đớn, Carlise hiểu rõ tính cách Edward có thể khẳng định những người bị cậu ta uống máu có thể là tội phạm tàn ác nào đó.
Vì tránh để Edward càng thêm chán ghét bản thân mình, Carlise vội vàng dùng năng lực của bản thân điều khiển cảm xúc cậu ta.
"Xin lỗi Carlise, làm ngài thất vọng rồi, con quả nhiên là con quái vật đánh mất linh hồn mà, ngay cả ham muốn của bản thân cũng không kiểm soát được!" Ngữ khí Edward thấp dần là nói cho Carlise nghe, cũng như tự nói cho chính bản thân mình.
" Ngươi biết điều thì tốt." Sesshoumaru đứng bên cạnh không chút thương tình tạt cho gáo nước lạnh, như thể khinh thường mấy loại người hèn nhát này!
Carlise một bên đang chuẩn bị giảng giải cho Edward muốn khóc luôn, hắn không cho rằng Edward vẫn đang trong độ tuổi thiếu niên có thể thừa nhận được cái gáo nước lạnh kia của Sesshoumaru đâu, đặc biệt là vào lúc cậu ta yếu ớt cần người an ủi như vậy nữa.
Edward không phản ứng gì lắm với câu nói của Sesshoumaru, nhưng không biết là tự động xem nhẹ nó hay là bị nó kích thích đến mức nói không nên lời nữa.
Edward nhìn thấu sự sầu lo của Carlise đối với tình trạng hiện giờ của mình, cũng biết rõ nếu mình không tự vượt qua cái chướng ngại này, thì bất cứ an ủi nào cũng đều vô dụng.
Chẳng qua sự quan tâm đến từ người nhà thân thiết vẫn khiến nội tâm cậu ấm áp phần nào.
Esme vừa nãy ra ngoài săn thú nên không nắm rõ tình hình lắm, tuy năng lực của cô lại là "tình yêu vô bờ bến" nên cô có sự ràng buộc khác thường đối với người nhà, nhưng cô vẫn không hỏi bất kì câu hỏi nào, chỉ đơn giản cho Edward một cái ôm cùng nụ cười trấn an, bao nhiêu đó đã đủ rồi.
Ba người nhìn Edward đang trở lại căn phòng với họa tiết trang trí đơn giản của mình, suy nghĩ trong đầu không ai giống ai.
Carlise sợ hãi Edward vì mê mụi mà làm ra mấy hành động vi phạm luật lệ do Volturi đặt ra; Sesshoumaru tuy rằng bình thường trông khá lạnh nhạt, cũng chẳng nói nhiều, nhưng ở chung với nhau lâu vậy rồi, y vẫn có chút công nhận chàng trai có năng lực độc đáo này, chẳng qua là y có phần không được tự nhiên, nên không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt nên suy nghĩ của mình mà thôi.
Esme vô cùng thích chàng trai mình gặp sau khi sống lại,nhưng mà cả ba người bọn họ không thể can thiệp nhiều hơn nữa vào suy nghĩ của Edward, tất cả những gì bọn họ có thể làm được chỉ đơn giản là hỗ trợ, cộng với sự bao dung.
Cứ nghĩ nên để Edward suy ngẫm một mình là tốt nhất, đáng tiết bọn họ đã đánh giá thấp tâm sự này của Edward.
Thế nên cả ba đều vô cùng kinh ngạc khi phát hiện Edward không ở nhà vào ngày hôm sau.
"Thằng bé đi đâu rồi? Cảm xúc bây giờ của nó rất không ổn định, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!" Esme lo lắng nói.
Carlise không lên tiếng, câu hỏi này hắn không trả lời được, Volturi mấy năm nay tuy không nhúng tay quá nhiều vào chuyện của mấy gia tộc bọn họ, nhưng dã tâm muốn gom tất cả ma cà rồng có khả năng đặc biệt vào dưới trướng mình cũng chưa biến mất.
Hắn không biết lần bỏ đi biệt tích của Edward sẽ gặp phải chuyện gì, nên không có cách khác nào bảo đảm cậu sẽ không gặp phiền phức.
"Hai người cho rằng cậu ta quá yếu ớt rồi đấy, tuy rằng so với hai người thì cậu ta vẫn là con nít, nhưng tính theo tuổi con người thì cậu ta già lắm rồi đấy, những gì cần biết cậu ta đểu biết, không cần quá lo lắng." Sesshoumaru đứng im lặng một bên, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhàn nhạt bình luận.
Hắn vốn còn đang lo lắng không thôi nhìn Sesshoumaru, Carlise bừng tỉnh, ba mẹ nào cũng thế này, cho dù con cái có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, thì trong mắt họ vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi.
Đối với Carlise thật sự mà nói, Edward giống như con trai hắn vậy, quan tâm quá mức, ngược lại có thể khiến quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng.
Sesshoumaru đang nhắc nhở hắn, lần này nên để cho Edward tự giải quyết vấn đề của mình!
Esme một bên có chút phức tạp, nhìn sự ăn ý không ai có thể phá hỏng giữa hai người kia, lòng cô đau đớn vô cùng, không phải chưa từng nghi ngờ ánh mắt của Carlise mỗi lần nhìn Sesshoumaru đều chất chứa ôn nhu mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết, đó là ánh mắt khác hoàn toàn với ánh mắt dành cho người nhà.
Ai được ánh mắt đó nhìn một cách chăm chú, hẳn sẽ rất hạnh phúc, nhưng ánh mắt đó không phải nhìn cô, điều này vừa nghĩ lại đã khiến lòng cô chua xót không nguôi.
Có lẽ nhận ra cảm xúc mà Esme thay đổi, nên Carlise dùng ánh nhìn thắc mắc.
Esme khó khăn quay đầu, không muốn cho Carlise biết, nếu ngay từ đầu đã là đơn phương, thế cũng chẳng cần cho mọi người biết làm gì, thế này là được rồi, mất công cả hai lại xấu hổ.
Sesshoumaru biết cảm xúc của cô lúc này, cảm thấy vô cùng hài lòng với hành động chặn đứng suy nghĩ về Esme trong lòng Carlise của mình.
Nhưng mà, Carlise theo phương diện nào đó quả thật là một tên đầu gỗ mà!
Edward sau khi rời khỏi nhà liền bắt đầu long nhong khắp nơi, cậu uống máu mấy tên phạm pháp, và mấy tên côn đồ hung ác, cơ thể tràn đầu cảm giác thoả mản mà trước đây chưa từng có, nhưng lỗ hổng trong linh hồn lại càng ngày càng lớn, không bao lâu nữa, hoàn toàn có thể cắn nuốt toàn bộ linh hồn Edward.
Bóng tối là thiên đường của tội phạm.
Thiếu nữ xinh đẹp trở về từ yến tiệc linh đình, có lẽ vừa mới khiêu vũ một khúc với thiếu niên anh tuấn mình thầm thương trộm nhớ, nên tâm trạng phấn khích đến mức không chú ý phía sau mình có nguy hiểm đến khi lưỡi dao lạnh kề sát vào cổ.
Nước mắt thấm ướt hàng mi dài của cô gái, nhu nhược động lòng người.
Đáng tiếc người nàng gặp phải lại là tên ác ôn vô tình, hắn chỉ thưởng thức máu tươi rực rỡ mà thôi.
Đến khi cô gái không rõ tên họ kia nhắm mắt chờ đợi kết quả, thì kết quả cô gái nhận được không phải lưỡi dao lạnh băng, mà là một cơn gió cùng với âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Mở mắt trong chờ mong, cảnh tượng trước mắt lại không phải kỵ sĩ trong tưởng tượng, mà lại là địa ngục máu tươi tung toé khắp nơi, tiếng ừng ực truyền đến từ bóng tối, mùi hương rỉ sét tràn ngập không khí, khiến cô gái không chịu nổi mà ngất xỉu.
Edwar trong bóng tối, hai măt trống rỗng giải quyết bữa tối, đạm mạc quay đầu nhìn người đang té xỉu, không chút để ý rời khỏi, cũng chẳng thèm quan tâm rằng chuyện này có thể để lộ thân phận của mình hay không, có lẽ biết, mà cậu cảm thấy chẳng sao cả.
Sau khi cậu rời khỏi, hẻm nhỏ đã trở lại sự yên tĩnh ban đầu,chỉ có cô gái ngất xỉu và thi thể lạnh giá của gã đàn ông.
Bỗng nhiên cô đang ngất xỉu bỗng mở mắt, trong mắt chẳng có chút mê mang nào, lại tràn đầu hứng thú.
Chán ghét nhìn qua thi thể cách đó không xa, cô gái vứt mái tóc của mình xuống, trong lòng thầm mắng tên nhóc không chỉ quấy rầy việc kiếm ăn của mình mà còn không chịu dọn dẹp kia! Ánh sáng yếu ớt chiếu vào hẻm nhỏ, đôi mắt cô gái xinh đẹp kia loé lên tia ánh đỏ lạnh lẽo!
HẾT CHƯƠNG 12.