EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BAMBI
-o0o-
Gió thét gào từ trong rừng rậm, Sesshomaru nhảy lên cành cây, đuổi theo, yêu quái phía trước nhìn không rõ mặt, tràn ngập yêu khí, nhưng nó đang hướng đến chỗ Carlisle.
Trong lúc hắn toàn lực đuổi theo, yêu lực của hắn lại biến mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn biệt thự bị yêu quái kia san thành bình địa, Carlisle vốn nên chạy thoát lại mở to mắt không nhúc nhích, chịu yêu lực đánh tới
"Không!" Sesshoumaru giãy dụa tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh, biệt thự vẫn như thế, mà cánh tay bên hông lại cho hắn biết rõ ràng tất cả chỉ là ác mộng.
"Gặp ác mộng à?" Cảm nhận được sự sợ hãi và khẩn trương của Sesshoumaru, Carlisle lo lắng hỏi.
"Không sao, mơ thấy vài chuyện quá khứ mà thôi." Đôi mắt nhắm lại mở ra, Sesshoumaru tuy vẫn còn sợ hãi trong lòng nhưng không muốn nói chi tiết nội dung cho Carlisle biết, cảm giác không bảo vệ được người quan trọng của mình rất tồi tệ.
"Tâm trạng của em gần đây không tốt lắm, hay chúng ta nghỉ phép đi, mang em đi ngắm cảnh nhé?" Cánh tay đang ôm Sesshoumaru không có ý định bỏ ra, lại còn ôm chặt hơn, Carlisle vừa ăn đậu hủ vừa nói.
"Được, nhưng ngươi có thể bỏ tay ra không?" Sesshoumaru vui vẻ đồng ý với ý kiến của Carlisle, nhưng mà hắn không xem nhẹ nổi cái bàn tay đang đốt lửa kia.
Carlisle cười ngượng, thu hồi cái tay háo sắc của mình "Em muốn đi đâu? Chúng ta lên kế hoạch trước."
Sesshoumaru nghĩ một chút, ngẩng đầu nói: "Nhật Bản đi, ta muốn xem xem ở đây có liên hệ gì với thế giới của ta hay không."
——————————–
Xét đến đặc tính không thể đi dưới mặt trời của Carlisle, lúc máy bay hạ cánh cũng đã là hoàng hôn, ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả con phố, lần này không cần vác theo cái bóng đèn mang tên Edward kia, nên cả hai cũng rất mong chờ "tuần trăng mật" của mình.
Đến khách sạn, hai người cũng không mệt lắm, nên vừa bỏ hành lý xuống đã chuẩn bị ra ngoài.
Đang là thời điểm anh đào nở rộ, trên đường toàn tốp ba tốp năm người qua lại, hai người nắm chặt tay nhau tại một quốc gia xa lạ, tất cả những ánh mắt, dù là kinh ngạc hay chúc phúc, đều bị cả hai ngó lơ, chầm chậm thưởng thức cảnh đẹp không tốt sao, mấy thứ kia cần gì phải để ý
Đi đến nơi ít người qua lại, cây anh đào nơi đây không chỉ to hơn mà còn đẹp hơn mấy cây ven đường rất nhiều, trời đã tối đen, mấy hàng quán nhỏ cũng treo đèn lồng đỏ thắm, như chờ đợi kẻ lữ hành trở về nhà.
"Đến đó xem đi?" Nhìn đôi mắt tràn đầy vẻ quen thuộc và hoài niệm của Sesshoumaru, Carlisle đề nghị.
"Về thôi, mai lại đến." Sesshoumaru lắc đầu từ chối, nói xong đã kéo Carlisle trở vể, cuối cùng hắn quay đầu lại, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy sâu bên trong chỗ kia có chút yêu khí, nhưng chờ ngày mai mặt trời ló dạng rồi tính.
Bởi vì suy nghĩ trong lòng, nên sau khi quay về hai người cũng chẳng làm mấy chuyện xấu hổ, yêu khí Sesshoumaru lúc có lúc không, mà lúc hắn không còn yêu khí thì chẳng khác gì người bình thường, cũng biết mệt, hắn trả lời Carlisle được mấy câu, vài phút sau thì ngủ luôn.
Carlisle rót nước cho Sesshoumaru nhưng lâu quá không thấy ai trả lời, vừa nhìn xuống đã phát hiện hắn ngủ mất rồi, y lắc đầu cười, y để ly nước trên tay xuống, nhẹ nhàng mà nằm xuống một bên, lẳng lặng ngắm thụy nhan của Sesshoumaru, ánh mắt tựa lần đầu gặp gỡ.
Trời phù hộ, sáng hôm sau là một buổi sáng trời đầy mây, khiến hai người không cần quan tâm gì hết, lại đi đến đền thờ hôm qua, khác với yên lặng đêm khuya, vào sáng sớm, đền thờ mang đầy hơi thở mới mẻ hiện đại.
Cả trai lẫn gái tụ thành nhóm đi trên các bậc thang, không khí rất náo nhiệt.
Ngày bọn họ đến cũng vừa đúng, từ ngày ba đến mười lăm tháng tư là ngày hoa nở, nên còn được gọi là lễ hoa anh đào.
Nhập gia tùy tục, Sesshoumaru và Carlisle cũng mặc yukata vào, có lẽ vì dáng vẻ đẹp bất chấp, nếu bỏ qua cái đầu vàng chói trời sinh của Carlisle, thì y mặc yukata cũng hợp lắm.
Sesshoumaru cảm nhận yêu khí một cách cẩn thận, chậm rãi hướng về nơi có "mùi" nồng nhất, đến càng gần hắn càng thấy mùi hương này quen, giống như....!
"Inuyasha, ngồi xuống!" một giọng nữ vang lên, ngắt đứt cảm giác của Sesshoumaru, nhưng cái tên từ miệng cô thốt ra lại khiến Sesshoumaru cả kinh.
Đi khỏi rừng cây, đập vào mắt hắn là bóng dáng đỏ quen thuộc kia, cũng chính là vị em trai bán yêu của hắn!
"Vì sao ngươi lại ở đây!" Bộ dáng uất ức vì bị một cô nhóc loài người khống chế của Inuyasha thật lạ lẫm, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Nghe được âm thanh trào phúng quen thuộc, lỗ tai trên đầu Inuyasha lắc lắc mấy cái, cậu ta ngẩng đầu, đứng bật dậy rồi nhào về phía này, biểu cảm vừa vui vẻ vừa hơi ngại ngùng, bởi vì quá phong phú nên nhìn thấy gớm.
Nhưng mà kích thích cậu gặp ngay sau đó khiến mấy cái trước như là tép riu, cậu đang nhìn thấy gì hả, nhìn thấy tay anh trai lạnh băng của cậu bị người đàn ông khác nắm! Có khi nào mình bị Kagome quăng quật hơi nhiều nên váng đầu rồi không? Nội tâm Inuyasha chới với, cậu cảm giác mình bị xoay mòng mòng như chong chóng.
"Ồ, anh, sao anh lại ở đây thế, sau lần đó, bọn em đều cho rằng anh biến mất rồi, không tìm thấy anh ở đâu cả, Inuyasha trộm khóc nhiều lắm đấy!" Kagome kích động, nói hai ba câu đã bán đứng Inuyasha.
"Này, thiếu gia ta khóc bao giờ, đừng có nói lung tung!!!!" Inuyasha bị vạch trần tức muốn nghẹn họng, đến mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác!
Bên kia đã bắt đầu nhào vô động tay động chân, vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Inuyasha của Sesshoumaru bị Carlisle chú ý, bởi thế nên biểu cảm trên mặt y đầy ghen tuông, cứ đợi đi, rồi mấy người sẽ biết cảm giác bị người khác ngó lơ.
"Lúc về ta sẽ giải thích sau" Sesshoumaru đuổi Carlisle một cách tuỳ tiện, đi về phía Inuyasha, hắn không quen nhìn cảnh em trai mình bị con người bắt nạt lắm, dù cho người đó hình như là em dâu của hắn.
Sesshoumaru hoàn toàn bỏ rơi Carlisle với tâm hồn mong manh đang cần được an ủi, hơn nữa lại bỏ quên hơi lâu.
Lần đầu tiên, Carlisle hối hận vì không mang theo bóng đèn Edward, ít nhất vào những lúc thế này, cái bóng đèn kia còn có tác dụng, không thể không thừa nhận năng lực đọc suy nghĩ của Edward tương đối được việc, ít ra nó có thể cho y biết thằng nhóc áo đỏ kia là ai, có ý đồ bất lương gì với Sesshoumaru hay không!
Edward nơi nước Mỹ xa xôi hắt hơi mấy phát, vừa đẩy tên Armand nhây, dính như kẹo mạch nha ra vừa kinh ngạc xoa mũi, ma cà rồng cũng có thể bị cảm ư?
HẾT CHƯƠNG 21.