EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: LIÊN
-o0o-
"Cái giếng đó nè." Kagome dẫn Sesshomaru và Carlisle đến cái giếng cô xuyên qua xuyên lại, mà Sesshomaru không có nhu cầu đi lắm.
Từ trước đến giờ ở lại thế giới này Sesshomaru cứ nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại, bây giờ nhìn cái miệng giếng thơm mùi yêu khí trước mặt, Sesshomaru có chút không biết làm sao.
"Không sao, dù em có đi đâu tôi cũng đi với em." Carlisle nhìn thấy Sesshomaru bối rối liền nói, kiên định vô cùng.
"Ê ê, tên tóc vàng kia, tay mi để đâu đấy." nhìn thấu tay Carlisle lại nắm Sesshomaru, Inuyasha bất mãn hô.
"Inuyasha! Lễ phép của cậu đâu?" Kagome siết chặt tay nhìn hành vi có khuynh hướng anh khống của Inuyasha, rất có bộ dáng của việc cậu dám nói thêm câu nữa là ngồi xuống.
Inuyasha bĩu môi không nói nữa, mình có nói cũng bị xem nhẹ, ức chế quá mà! Ức chế ghê!
"Anh, anh hiện tại muốn trở về cùng tụi em chứ?" Nhìn Sesshomaru trầm mặc, Kikyo hỏi.
"Không, qua một đoạn thời gian nữa đi, chờ....chờ ta sắp xếp vài thứ." Sesshomaru nhìn gương mặt ôn nhu vừa mới khôi phục của Carlisle.
—————————–
Hai người cũng chẳng ở lại Nhật Bản lâu quá, sau khi biết hai thế giới có liên kết với nhau thì Sesshoumaru đã vứt cái suy nghĩ tìm kiếm quê hương.
Hai người cũng không kể cho Edward tất cả mọi chuyện xảy ra ở Nhật Bản, Sesshomaru có chút do dự, dù sao thì thế giới của hắn quá nguy hiểm, mặc dù Carlisle là ma cà rồng, nhưng năng lực của y cũng không thật sự mạnh trong cái thế giới yêu quái hoành hành kia, nếu mình không thể bảo vệ được y.....!
"Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đi chung với em, sau khi qua đó thì cứ thuận theo tự nhiên đi, tôi nghĩ mình cũng không yếu đến thế." Carlisle biết Sesshoumaru nghĩ gì bèn trấn an hắn.
Đôi mày đang nhíu lại của Sesshoumaru giãn ra, hắn nghĩ nhiều rồi.
Nếu ngẫm nghĩ lại thì khó tin thật, nếu ngàn năm trước có người nói với hắn rằng hắn sẽ rơi vào lưới tình với một (con người?), hắn khẳng định mình sẽ khinh thường nhìn qua cùng cho người đó nếm mùi của việc khiêu chiến với đại yêu đứng đầu phía tây.
Nhưng mà hiện tại nhìn người đàn ông nghiêm túc nói muốn đi cùng mình, tâm Sesshoumaru như được châm dầu đốt lửa, tràn đầy tình ý nóng bỏng!
Carlisle hoá Sesshoumaru từ một cục băng thành một vũng nước vừa nhìn mắt hắn là đã biết hắn đang nghĩ gì, lần đầu tiên gặp Sesshoumaru, y cũng chẳng ngờ quan hệ của cả hai lại thành ra như bây giờ, mình sẽ thích một người đến thế.
Ngay cả người lạnh nhạt như vậy mình còn cảm hoá được, vậy còn chuyện gì có thể làm khó y!
Hai người vốn muốn chuẩn bị đơn giản rồi xuất phát, lại bị Edward nghe thấy suy nghĩ, vì thế nhóm nhỏ từ hai người liền nhiều thêm mấy người, mà nhiều thêm đánh cũng đánh không lại, mà đuổi thì Armand nhất quyết không đi.
Esme lâu không xuất hiện, Rosaline mới đến đang bị Emmet cuốn lấy đều ở lại giữ nhà, chàng trai cường tráng ấy tỏ vẻ, chỉ cần ở bên nữ thần cùa mình, bảo anh ta làm gì cũng được!
Sau khi tất cả đều chuẩn bị hoàn tất, mọi người bắt đầu xuất phát, Carlisle nhìn Sesshoumaru ngồi bên cạnh mình, đột nhiên có loại cảm giác đi gặp nhà vợ.
Edward ngồi phía sau cặp đôi phía trước rồi quay sang nhìn Armand cosplay kẹo mạch nha gỡ cách mấy cũng không gỡ ra bên cạnh mình.
Đến nhà của Kagome, Inuyasha vẫn là cái bộ dạng đó, bộ dạng ôm tay nghiêng đầu không vui, vừa thấy đã biết lại giận dỗi gì gì đó với Kikyo.
Nhìn thấy mấy người Sesshomaru, mới nhảy xuống khỏi cảnh cây.
"Được, nếu đã đến đông đủ rồi, vậy chúng ta xuất phát." Kagome đeo một cái balo lớn trên lưng đứng trước giếng nói, sau đó nhảy vào trong.
Inuyasha tuy rằng ghét bỏ Kikyo, nhưng sau khi cô nhảy xuống cũng nhảy xuống theo.
Cái giếng sau khi hai người nhảy vào toả ra ánh sáng màu lam nhạt, sâu hun hút, Sesshoumaru chuẩn bị nhảy xuống theo Kagome và Inuyasha, nhưng chưa kịp nhảy đã bị Carlisle lo lắng kéo tay, hiển nhiên là phải lo, vì sau kết quả sau không nhảy xuống không ai dự đoán trước được.
Sesshoumaru cười trấn an, dắt tay Carlisle, hai người cùng nhau nhảy xuống, dù cho phía trước có là hang rồng hang cọp thì sao chứ, chỉ cần hai người bên nhau, vậy chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Edward và Armand là hai người ở lại cuối cùng, bọn họ nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn thấy thứ phi thực tế như vậy, hiển nhiên, cả hai đã quên mất sự thật rằng mình cũng chẳng phải con nguời.
Armand sờ sờ khoé miệng cười cười, vươn tay với Edward, hy vọng có thể được giống như hai người phía trước, đáng tiếc Edward không có nhu cần, ngó lơ cái tay anh duỗi ra, tự mình nhảy xuống, Armand thấy vậy cũng thu tay về, nhún vai nhảy theo.
Sau khi tất cả đều nhảy vào xong, ánh sáng màu lam biến mất, mọi thứ trở về như cũ.
Sesshoumaru và Carlisle nắm tay nhảy vào trong giếng, nhưng chẳng được bao lâu Carlisle đã cảm nhận được mình bị cái gì đó bài xích, đôi bàn tay đang nắm của cả hai cũng bị ép tách ra, trong giếng bỗng nhiên xuất hiện một trận cuồng phong, làm Sesshoumaru không cách nào tiếp cận trơ mắt nhìn Carlisle biến mất.
Bò ra khỏi cái giếng, bên ngoài là một khu rừng rậm rạp, Inuyasha và Kagome đứng bên ngoài giếng.
Đợi một lát liền thấy Sesshoumaru mặt đen thui chui ra.
"Anh, những người khác đâu rồi?" Kagome kinh ngạc hỏi.
Sesshoumaru không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Kagome, hắn vẫn đang chìm vào cảm giác đau khổ khi tận mắt nhìn thấy Carlisle biến mất, nếu cứ chia lìa như vậy, sẽ chẳng còn gặp lại Carlisle nữa, tâm trạng của hắn bắt đầu phập phều, thì ra trong lúc hắn không biết, tình cảm của hắn dành cho Carlisle đã nhiều đến thế, thì ra tình yêu là thế này sau, hắn nghĩ mình cuối cùng cũng biết được rồi.
"Anh?" Thấy Sesshoumaru không nói gì, chỉ xoay người chuẩn bị rời khỏi đây, Kagome vội vàng nhảy đi lên đằng trước hỏi.
"Bọn ta tách ra, ta muốn đến nơi khác tìm bọn họ." Sesshomaru hiếm khi mở miệng giải thích, sau đó đã quay người rời khỏi, không cho bọn Inuyasha có cơ hội trả lời, lòng hắn giờ đây chỉ toàn Carlisle có thể ở đâu được.
"Tôi muốn đi với anh." Inuyasha vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng, thần sắc chán ghét trên mặt khiến người khác nhìn vào không ai nghĩ là đang lo cho Sesshoumaru.
"Ngươi xác định là sẽ không vướng chân ta sao, em trai bán yêu của ta." Tuy Sesshoumaru rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn là mấy câu xem thường.
Inuyasha sau lưng vừa nghe xong đã xù lông, Kagome theo sau vội vàng trấn an cậu ta.
Sesshoumaru phía trước nở nụ cười, nội tâm kiên định, mặc cho Carlisle đang ở nơi nào, hắn cũng nhất định sẽ tìm được y.
Carlisle lúc này cũng đang khốn đốn, y sau khi tách khỏi Sesshoumaru liền bị cái trận gió kia khiến cho bất tỉnh, sau khi tỉnh lại đã phát hiện mình đến một hang động âm u nào đó, đám người Edward và Armand cũng ở cách đó không xa.
Carlisle nghĩ có lẽ do bọn họ không phải người nơi này, cho nên mới bị cái giếng kia bài xích, để rồi phải đến cái nơi không biết tên này, không biết Sesshoumaru đâu rồi, khi nào mới có thể gặp lại hắn.
Hang động ngoại trừ tiếng tí tách của nước cũng chỉ còn ba người bọn họ có thể tạo ra tiếng động, sâu bên trong có gì, Carlisle hoàn toàn không muốn biết, cho nên y gọi Edward còn đang mơ màng đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
Trong lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi, sâu trong hang động bỗng nhiên phóng ra mấy sợi dây leo, lấy ưu thế quỷ hút máu của cả ba cũng chỉ chống cự được một chút, rồi cũng bị cái loại thực vật không rõ tên nơi dị thế quấn vào sâu trong hang động.
HẾT CHƯƠNG 22.