Thì Ra Nơi Này Còn Có Anh

Tiêu Dịch Phàm sắc mặt trắng bệch, môi không còn một chút huyết sắc, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán từng giọt từng giọt thấm ướt vào nệm, cả người co quắp lại như con tôm, hai mắt gắt gao nhắm chặt rên rỉ:“ Hừ.... hừm...”

Khải Minh mơ mơ màng màng giật mình từ trong giấc ngủ, ngồi dậy gãi gãi đầu nhìn sang căn phòng đóng cửa kín mít của Tiêu Dịch Phàm, ồ ồ mở miệng:“ Dịch Phàm, khuya rồi ngủ đi chứ, có muốn quay tay thì chờ sáng mai hẵn làm, oáp” Nói xong còn ngáp một cái rất lớn.

Tiêu Dịch Phàm rất muốn mắng cậu ta một trận, nhưng căn bản là không có sức nói nổi một chữ, cơn đau ngày càng dữ dội, cậu lại càng rên lớn hơn, trong lòng không ngừng lầm bầm, thề không bao giờ ăn thứ đó nữa, kinh tởm! ( -.- đặc sản mà anh la tởm)

Khải Minh lần này tức giận đứng dậy đi xuống giường, nắm tay đập thùng thùng lên cánh cửa, gắt lên:“ Tiêu Dịch Phàm, làm ơn đừng có rên nữa được hay không hả, mộng xuân thì cũng phải giữ miệng chứ”

Tiêu Dịch Phàm nhích người một cái, “ Phịch” một tiếng rơi xuống giường, cả người ê ẩm không dứt:“ Khải..... Khải M....Minh”

Khải Minh nghe tiếng động lạ, áp tai lại nghe thấy giọng thều thào như sắp chết của Tiêu Dịch Phàm, cảm nhận có gì đó không đúng, cậu lập tức đổi giọng gọi lớn:“ Dịch Phàm, cậu làm sao vậy?Dịch Phàm??”

Lâm Thành Luân và Tiểu Triệt cũng bị tiếng ồn làm thức giấc, dụi dụi mắt khàn khàn giọng hỏi:“ Có chuyện gì vậy?”


Khải Minh dùng vai đẩy cửa, hung hăng nói:“Dịch Phàmcậu ta có chuyện rồi, mình gọi nhưng cậu ta không hề tiếng” Cậu hình như không nghe nhầm tiếng Dịch Phàm vừa gọi cậu, rõ ràng là cậu ta xảy ra chuyện, đừng nói là làm mấy cái chuyện nhạy cảm kia, dù có cậu cũng không tin là Dịch Phàm như vậy, chẳng qua vừa nãy nghe tiếng cậu ta ồn cậu mới nói đùa chút, ai ngờ..

Tiểu Triệt bò từ tầng hai xuống, đi lại phòng Tiêu Dịch Phàm cũng lên tiếng gọi:“ Dịch Phàm, cậu nghe bọn mình gọi không? mở cửa ra đi”

3 người thay nhau gọi, rồi quyết dịnh dùng sức phá cửa ra, thật ra ký túc xá quy định là 4 người một phòng, nhưng riêng phòng của bọn họ lại có thêm 1 phòng nhỏ bên trong, là phòng riêng của Tiêu Dịch Phàm, vì cậu bị mắc hội chứng sạch sẽ căn bản là không cùng người khác sống chung, ngay cả mấy việc nhỏ nhặt như khoác vai năm tay cậu đều bị “dị ứng”, nhà trường vì được bệnh viện gởi giấy xác nhận bệnh tình cậu rất nghiêm trọng, nên được đặc dụng ở riêng, tính ra cũng phiền phức không ít, giống như bây giờ muốn gọi cũng khó.

“ Rầm” Cánh cửa bật tung ra, cả 3 lao vào nhìn hết phòng mới thấy Tiêu Dịch Phàm nằm trên sàn nhà bất tỉnh, cả người lộ ra vẻ yếu ớt.

“ Mau Mau, đừng gọi nữa cậu ta ngất rồi, đưa vào bệnh viện đi”

9

“ Thành Luân cậu thông báo với quản lý ký túc xá đi, để mình với Khải Minh mang Dịch Phàm đi”

“ Ừ, được rồi”

Vội vàng bế xốc Dịch Phàm lên lưng Khải Minh, cả hai chạy nhanh xuống ký túc xá.....

......

3h sáng, Khải Minh cùng 2 người Tiểu Triệt ngồi trong phòng bệnh trực nhìn Dịch Phàm đang nằm trên giường, hô hấp yếu ớt, ngay cả sắc mặt cũng không hồng lên được chút nào, cả 3 đều mang tâm trạng nặng nề, Dịch Phàm nhìn tương đối khỏe mạnh, không nghĩ cậu ta cũng có ngày vào viện, thật là....


Một lúc dau bác sĩ đi vào, cầm tờ xét nghiệm máu, nhìn 3 người dặn dò:“ Cậu ấy bị hội chứng sạch sẽ khá nặng, dạ dày cậu ấy cũng dị ứng với mấy thứ nhiều chất đạm, mấy thứ ăn vặt, chúng tôi đã súc ruột, chỉ cần nằm 2 ngày là có thể xuất viện, có điều, tôi cần nhắc cho các cậu biết, nếu như hội chứng của cậu ta không chữa được sau này căn bản sẽ không cùng người khác mở miệng nói chuyện, sẽ dễ mắc thêm bệnh trầm cảm”

Cả 3 tròn mắt nhìn nhau, không mở miệng cùng người khác nói chuyện? cậu ta vốn dĩ đã ít lời rồi nếu cứ đà này không phải trở thành người câm luôn đi?

........

1 tuần sau.

Đường Trần Yên ngồi trong phòng mở lap lên, đăng nhập vào weibo lướt qua lướt lại, đáy mắt chứa đựng một tia nhàm chán, Tiêu Dịch Phàm kia cứ như vậy mà không liên lạc với cô? Hừ, cái người này thật đáng giận mà...

Trịnh Như Sơ lúc này đi vào hí hửng nói:“ Này các cậu, nhóm Tiểu Triệt mời chúng ta đi ăn”

Từ Thú Thú đang chơi game bật dậy, la hét ầm ĩ:“ được được, chúng ta đi đi”

Đường Trần Yên suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không nhịn được gật đầu, để cô xem tên họ Tiêu kia đang làm cái trò gì.. hừ!


.....

Dến gốc cây đã hẹn, từ đằng xa thấy một dáng người bắt mắt, cao to khôi ngô đứng thẳng tắp, môi nở nụ cười ôn nhu ấm áp, Đường Trần Yên khóe môi cong lên lạnh lùng, kiếp trước khẳng định hắn cũng như thế này, chẳng qua cô bỏ qua mà thôi!

.....

Tiêu Dịch Phàm từ xa nhìn cũng dễ dàng thấy bóng dáng mảnh mai kia!, khóe môi cong cong, ánh mắt như trăng rằm, cả người như được đúc kết giống búp bê thủy tinh, thu hút tầm mắt của cậu khiến cậu không thể nào rời mắt, khóe môi cậu giương lên nụ cười chua chát, mộng đẹp đã vỡ rồi, cậu cũng đã hứa với Lâm Thành Luân rồi, không quay đầu được nữa, chỉ có thể từ xa chúc cô hạnh phúc! người con gái anh vẫn luôn yêu!

Cậu quay lưng nhấc chân rời đi, từ nay những cuộc họp như thế này cậu cuzng không còn cơ hội để đi nữa rồi!

( đáng lẽ chương này ra lâu rồi nhưng mà ta gửi bài nó ghi lỗi, làm ta ghi đi ghi lại những 7 lần, mong mn thông cảm)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận