"Muốn để tôi hỗ trợ cái gì?" Giản Ninh Huyên đem bản bút ký của mình lấy tới, chuẩn bị đại triển thân thủ.
An Bộ tới bên cạnh hắn ngồi xuống, nói ra: "Anh có thể giúp tôi tra Trầm Mục Nhiên sáng mai ngồi chuyến bay đi nước F mấy giờ được không?"
Giản Ninh Huyên động tác dừng lại: "Trầm Mục Nhiên? Phó tổng tập đoàn Kim Hải? Người đàn ông mà chúng ta gặp ở buổi tiệc sinh nhật kia?"
"Đúng vậy a, anh biết sao?"
"Cô cùng hắn là quan hệ như thế nào, tại sao muốn tra hành tung của hắn?" Giản Ninh Huyên cảm giác đến kỹ thuật của mình mới chỉ chập chững, bất kỳ tin tức của đàn ông liên quan đến An Bộ, hắn đều tra không được, cũng không nghĩ tra! Trước đó còn lời thề son sắt nhất định phải hỗ trợ, đảo mắt liền tự đánh mặt mình.
"Là như vậy." An Bộ bắt đầu lâm tràng phát huy, "Nữ nhân của hắn làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của tôi, cho nên tôi muốn trả thù hắn, để hắn không kịp chuyến bay ngày mai, uổng phí hết mấy nghìn tiền vé máy bay!"
Giản Ninh Huyên: Phương thức trả thù này thật sự là tươi mát độc đáo..
"Nữ nhân của hắn làm sao tổn thương cô rồi?" Vì cái gì người phụ nữ của hắn tổn thương cô, cô muốn trả thù chính là hắn mà không phải người phụ nữ kia? Giản Ninh Huyên một mặt tức giận khi có người làm tổn thương An Bộ, một mặt khác lại lo lắng bất an sợ vợ có tư tình với người khác.
"Hôm nay tôi không phải về rất sớm sao? Đó là bởi vì tôi cùng Trầm Mục Nhiên đi ăn cơm.."
Giản Ninh Huyên đánh gãy: "Cô cùng hắn ra đi ăn cơm."
"Đây không phải trọng điểm."
Giản Ninh Huyên: Không, cái này rất trọng điểm!
An Bộ không để ý đến ánh mắt hắn tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, nói tiếp: "Còn chưa bắt đầu ăn, bạn gái của hắn liền xuất hiện, sau đó chỉ vào mặt tôi mắng tôi là 'Tiểu Tam', anh nói có tức hay không?"
Quá mẹ nó khinh người!
Giản Ninh Huyên sâm nhiên hỏi: "Người phụ nữ kia là ai? Có phải là cái ngôi sao giải trí lần trước gặp không?"
"Hừm, chính là cô ta." An Bộ gật đầu, "Tôi về sau nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này đều là Trầm Mục Nhiên sai, trước khi hắn hẹn tôi đi ăn cơm, không có thông báo hỏi ý kiến bạn gái hắn, bình thường tác phong cũng không quá chính phái, vì thế mới khiến bạn gái hắn hiểu lầm, hại tôi không công bị mắng một trận."
Giản Ninh Huyên: Luôn cảm thấy cái này logic có chỗ nào không đúng?
An Bộ thở dài: "Cuối cùng bữa cơm kia đương nhiên ăn không thành, tôi buổi chiều cũng nghỉ việc, tiền lương tự nhiên cũng ngâm nước nóng, chỉnh một chút hơn 2000, vừa vặn dùng tiền vé máy bay của hắn để bồi."
Giản Ninh Huyên: Cho ngươi 200000, về sau cũng không đề cập tới người đàn ông kia nữa thế nào?
"Cô dự định dùng phương pháp gì để hắn trễ chuyến bay?" Giản Ninh Huyên một bên hỏi thăm, một bên đánh bàn phím, ngón tay thon dài như đánh đàn, trên bàn phím lưu lại từng đạo tàn ảnh.
An Bộ sớm có phương án: "Sau khi tra được thời gian cụ thể, gửi một tin nhắn nặc danh trước chuyến bay hai giờ, nói cho hắn biết có người dự mưu bắt cóc hắn, để hắn lâm thời chỉnh lại lịch trình hoặc là hủy bỏ chuyến bay."
Giản Ninh Huyên ngón tay dừng lại nửa giây, sau đó lại tiếp tục lốp bốp.
Bất quá một lát, hắn dừng lại động tác, công bố kết quả: "Buổi sáng 10h35."
"Nhanh như vậy!" An Bộ mới vừa rồi còn nghĩ đến pha cho hắn một ly trà để hắn chậm dãi điều tra.
"Hừm, rất đơn giản." Giản Ninh Huyên thận trọng hồi phục, hoàn toàn không biết mình bởi vậy bỏ qua một chén trà An Bộ tự tay pha.
"Việc còn lại là mua sim dung một lần, sáng mai 9 giờ, gửi cho hắn một tin nhắn nặc danh." Đối với cái thân phận như Trầm Mục Nhiên, bất luận tin nhắn này là thật hay giả, đều có tâm thái thà tin chứ không bỏ qua, vì vậy nhất định sẽ sửa đổi lịch trình của mình.
An Bộ có thể làm cũng chỉ chút này, nếu như hắn đủ may mắn, có lẽ có thể tránh thoát một kiếp, nếu như cách này vô dụng thì cô cũng bất lực.
Dù sao cô chỉ có thể dự báo đại khái thời gian chết, nhưng không cách nào dự báo cụ thể về việc chết như thế nào.
Trừ phi cô bỏ ra một chút giá trị sinh khí, trở thành Âm Thi, liền có thể nhìn thấy cái chết của mỗi người.
"Không cần mua sim dung một lần." Giản Ninh Huyên nói, "tôi giúp cô gửi, đảm bảo hắn không tra được người gửi tin nhắn."
"Vậy liền nhờ anh." An Bộ hướng hắn xán lạn cười một tiếng, sau đó ngồi thẳng người, hỏi, "nói đi, muốn được ban thưởng cái gì?"
Giản Ninh Huyên ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt tươi cười của cô dừng lại chốc lát, nói ra: "Qua mấy ngày, cùng tôi đi biển chơi đi."
"Đi biển, anh xác định?"
Giản Ninh Huyên gật đầu.
"Tốt, anh sắp xếp đi, đến lúc đó nói cho tôi là được rồi." An Bộ đứng người lên, "Tôi về phòng trước, sáng mai chờ tin tức của anh." Đi tới cửa, đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay gõ lên cửa ba lần, cười nói: "Bổ sung vừa rồi quên gõ cửa, ngủ ngon, Giản tiên sinh, ngủ ngon."
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, lại khôi phục lại là một phòng ấm áp yên tĩnh.
Giản Ninh Huyên khép notebook lại, luôn cảm thấy An Bộ lần này nhằm vào Trầm Mục Nhiên không hề đơn giản giống như cô nói, nhưng ngoài tín nhiệm ra, hắn không có ý định truy hỏi, đùa ác một lần, không ảnh hưởng toàn cục, chỉ cần cô không hứng thú gì với người đàn ông kia là được rồi.
Nghiêng người nằm xuống, ánh mắt vô thức rơi vào bên cạnh trống không, lần thứ nhất cảm thấy một người ngủ giường lớn 2m, tựa hồ có chút lãng phí..
Buổi sáng 9 giờ, Trầm Mục Nhiên thu thập xong hành lý, đang chuẩn bị xuất phát, vừa đi đến cửa nhà, điện thoại bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Hắn cũng không lập tức xem, sau khi lên xe, mới đưa tay lấy ra.
Tùy ý quét qua, con ngươi bỗng nhiên co vào, sắc mặt trở nên ngưng trọng, lúc này gọi lại vào số đó, lại nhận được nhắc nhở "Số máy này không tồn tại".
Lúc này, xe đã đi được nửa đường, Trầm Mục Nhiên trầm tư một lát, rốt cục vẫn mở miệng nói: "Lão Tiêu, hành trình ngày hôm nay hủy bỏ, chúng ta trở về."
Lái xe lão Tiêu mặc dù kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đánh tay lái tại ngã tư đường, quay đầu trở về.
Vừa mới đi khoảng một trăm mét, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ầm nổ vang, theo đó là tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng cảnh báo, vang lên liên mien trên đường phố.
Trầm Mục Nhiên quay đầu nhìn lại, xuyên qua tấm kính xe, có thể nhìn thấy tại ngã tư cách đó không xa, sáu, bảy chiếc xe hơi xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào nhau, hai chiếc xe ở giữa lại càng thảm hơn, giống như tờ giấy mỏng manh, hoàn toàn vặn vẹo biến hình, người trong xe cơ bản đã không còn khả năng sống.
Tai nạn xe liên hoàn?
Trầm Mục Nhiên thu tầm mắt lại, vốn không để ý mấy, lại nghe lão Tiêu lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Nguy hiểm thật, may mắn Trầm tiên sinh đổi phương hướng kịp thời, nếu không chúng ta đã gặp phải tai ương."
Trầm Mục Nhiên sắc mặt đột biến, bỗng nhiên quay đầu, tính toán một chút thời gian chuyến đi ban đầu của mình, nếu như không phải đột nhiên thay đổi phương hướng, tai nạn xe cộ liên hoàn này hắn cũng ở trong đó!
Nghĩ đến đây, mà lấy định lực của hắn, cũng không khỏi cảm thấy một trận hoảng sợ, vô thức đem tay vươn vào túi, cầm thật chặt điện thoại di động của mình.
Bất kể là ai, cái tin nhắn ngắn này thật sự là cứu hắn một mạng.
Một bên khác, An Bộ nhận được 295 điểm giá trị sinh khí không chỉ Trầm Mục Nhiên, tính cả tài xế của hắn cũng trốn qua một kiếp.
Trong trận tai nạn này số người thiệt mạng chuyển từ 7 người giảm xuống còn 5 người.
Ba ngày sau, An Bộ cùng Giản Ninh Huyên ngồi máy bay đến Ngân Á.
Ngân Á là thành thị nhiệt đới ven biển, cũng là thắng địa du lịch được hoan nghênh, phong quang tú lệ, nhiệt độ không khí thích hợp.
Kế hoạch hành trình ba ngày hai đêm, Giản Ninh Huyên tạm thời buông bỏ công việc, bồi An Bộ hảo hảo buông lỏng một chút.
Hắn sớm liền phát hiện, An Bộ luôn luôn không ngừng học tập, không ngừng làm việc, mặc dù trôi qua rất phong phú, nhưng có đôi khi nhìn cũng quá mệt mỏi.
Giản Ninh Huyên cũng là người cuồng công việc, nhưng sau khi biết An Bộ, hắn quyết định thay đổi cách sống của mình, vì cô mà bỏ công việc để ra nhiều thời gian trống hơn.
Lúc đến khách sạn, đã hơn 10 giờ tối.
Giản Ninh Huyên dự định đặt một phòng thoáng đẹp, lại bảo đảm riêng tư.
Dù sao người ta cũng là một cô gái, hắn không thể biểu hiện được quá không thân sĩ.
An Bộ ngủ trên lầu, một bên xoát web page, một bên gửi tin nhắn cho Giản Ninh Huyên: 【 ngày hôm nay « khuynh thành tuyệt đại » chiếu tập mới, cùng đi xem a.
】
Giản Ninh Huyên yên lặng mở tập mới nhất « khuynh thành tuyệt đại » ra.
An: 【 bên trong Vương gia rất đẹp trai đi~~ (≧v≦) 】
Giản: 【..
】 đẹp trai ở đâu? Vóc dáng không cao bằng hắn, dáng người cũng không tốt bằng hắn.
An: 【 nữ hai quá ngu, vì một người đàn ông không yêu mình mà phản bội gia tộc.
】
Giản: 【 tình yêu sẽ khiến trí thông minh của con người giảm xuống.
】
An: 【 nếu như Giản tiên sinh yêu đương, sẽ không biến thành một con mèo ngốc chứ? (>^ω^
Giản: 【 không thể nào, nếu như tôi yêu đương, tôi sẽ ở giữ trí thông minh tình, đề cao EQ.
】
An: 【 vậy tôi kiểm tra anh một chút.
Nếu có một ngày, người con gái anh yêu, muốn cùng anh chia tay, anh sẽ làm thế nào? 】
Giản: 【 đưa cô ấy một khối xấu biểu.
】
An: 【 đây là muốn thay đổi không khí? 】 đưa biểu vậy thì thôi, vẫn là một khối xấu biểu!
Giản: 【 đợi thời gian đến ngày 1 tháng 4 ngày cá tháng tư, ngày này lời nói gì cũng không tính, chỉ có kim đồng hồ là không thay đổi.
】
Lúc nhận được tin nhắn, Giản Ninh Huyên trong đầu một cách tự nhiên thay vào hoàn cảnh giữa anh và An Bộ.
An Bộ xem xong tin tức, lúc đầu không cảm thấy cái gì, về sau đột nhiên nghĩ đến, có thể làm như vậy, giá cả chí ít cũng từ một vạn trở lên, đây là vừa thể hiện được sự lãng mạn vừa khoe được tài lực! Không nghĩ tới một người giống như vạn năm không thay đổi như Giản tiên sinh, cũng có thiên phú về chuyện yêu đương.
Ngày thứ hai, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người liền chuẩn bị đi ra biển bơi lội.
Giản Ninh Huyên thay quần bơi, đang muốn mặc thêm áo ngoài, An Bộ bỗng nhiên chạy tới, trên tay ôm hai cái bình lớn.
"Đó là cái gì?" Giản Ninh Huyên kỳ quái hỏi.
An Bộ đem một cái trong đó đưa tới trước mặt hắn: "Đây là kem chống nắng! Vì để tránh cho anh bị phơi thành người Châu Phi, đây để anh bôi toàn thân."
Giản Ninh Huyên: "..."
Toàn thân cao thấp đều thoa à..
Loại cảm giác chờ mong dập dờn này là chuyện gì xảy ra..