Từ bãi biển trở về, hai người về phòng tắm riêng tắm qua, sau đó đi đến phòng ăn hướng ra biển ăn một bữa hải sản, tôm, cua, bào ngư, sò biển tất cả cơ bản đều bị Giản Ninh Huyên bao trọn, An Bộ chỉ ăn đậu hũ, cơm nắm cùng rong biển rau quả salad.
Cô cũng không phải là hoàn toàn không thể ăn ăn mặn, mà là món ăn mặn không dễ phân giải, không giống thức ăn chay thuần thiên nhiên, dù cho muốn ăn, cũng chọn cháo canh các loại đồ ăn nhẹ nhàng.
Giản Ninh Huyên cùng cô sinh hoạt lâu như vậy, tự nhiên biết thói quen ăn uống của cô.
Trước đó, hắn cũng lấy thức ăn chay thanh đạm làm chủ, bởi vì vấn đề thể chất, đồ ăn nhiệt lượng quá cao sẽ làm hắn khó chịu.
Thẳng đến khi quen biết An Bộ, hắn rốt cục có thể không cần ăn kiêng.
Ăn cơm tối xong, hai người đi dạo trong thành phố, chụp ảnh, nhìn ca múa tú, không có lịch trình cụ thể, cảm thấy chỗ nào không tệ thì đi chỗ đó.
Trên đường đi, An Bộ mua rất nhiều đồ vật nhỏ, treo đầy người, đinh đinh thùng thùng, tựa như một cái giá treo di động.
Nếu gặp các bạn nhỏ đáng yêu, cô thuận tay liền sẽ đưa cho người ta một kiện.
Chờ lúc trở lại khách sanh, đồ vật nhỏ treo trên người chỉ còn lại có..
Bốn, năm mươi kiện "Mà thôi".
An Bộ đem đồ cất vào trong vali, ở trong lòng lại suy nghĩ đồ này cho ai, cái này đưa cho ai, món kia đưa cho ai..
Thậm chí ngay cả thú nuôi của nhà cách vách đều có một cái vòng cổ, còn có thừa liền đăng lên webo rút thưởng, ngẫu nhiên tặng cho ai đó.
"An Bộ, tôi cắt hoa quả, có muốn ăn hay không?" Giản Ninh Huyên thanh âm từ dưới lầu truyền đến.
"Lập tức tới ngay." An Bộ là sẽ không cự tuyệt ăn trái cây.
Cô thu thập một chút, đi dép lê cộc cộc cộc chạy xuống.
Kĩ thuật gọt hoa quả của Giản Ninh Huyên tuyệt đối là cấp lập trình viên, mấp mô tất cả đều là "Code", cũng may phần lớn hoa quả đều không cần gọt, tránh cho bọn nó bị tổn thương.
An Bộ tiện tay cắm một miếng, bỏ vào trong miệng, sau đó ngồi trên ghế sa lon, mở ti vi, vừa ăn vừa nhìn.
Một cốc sữa bò nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trước mặt cô, cô nói một tiếng "Cảm ơn", thuận tiện nhìn người đàn ông bên cạch, hắn chỉ bọc một cái khăn tắm, bên trên cơ bắp mạnh mẽ còn chảy xuống vài giọt nước, cho người ta một loại "Quyến rũ" gợi cảm.
An Bộ đang chuẩn bị thu tầm mắt lại, lại bỗng nhiên hướng hắn nhìn lại.
"Thế nào?" Giản Ninh Huyên cầm lấy áo ngủ, vừa mặc được một nửa, liền thấy An Bộ quăng một ánh mắt kỳ dị cho hắn.
"Trước đừng mặc vội." An Bộ nửa quỳ ghé vào ghế sô pha, khoát tay ra hiệu hắn cởi áo ngủ.
Giản Ninh Huyên đem áo ngủ để qua một bên, mặt không đổi sắc để lộ ra thân hình của mình, trong lòng lại suy nghĩ chẳng lẽ cô lại phát hiện cơ của mình chắc hơn rồi? Vô ý thức hướng bụng của mình nhìn thoáng qua, rắn chắc tráng kiện, hoàn mỹ!
"Anh di chuyển một chút đi." An Bộ mở miệng nói.
Giản Ninh Huyên không rõ ràng cho lắm đi chuyển nửa bước, nghiêng người nhìn An Bộ.
An Bộ chống xuống ghế sô pha, hướng về phía trước thò người ra, nhìn chằm chằm thân thể của hắn nhìn kỹ nửa ngày, sau đó chính là: "Ha ha ha..
Nguyên lai thật không phải là mắt của tôi hoa, ha ha ha.."
Giản Ninh Huyên: "..."
Em đang cười cái gì, nói ra chúng ta cùng một chỗ thảo luận.
An Bộ từ trên ghế salon xoay người nhảy lên, đem Giản Ninh Huyên đẩy đến trước gương to: "Anh xem một chút, có phát hiện hay không anh hôm nay không giống bình thường?"
Giản Ninh Huyên nhìn mình trong gương, hoàn toàn như trước đây coi như lớn lên đẹp trai, đứng bên cạnh An Bộ, đặc biệt có khí chất bạn trai..
Hả? Ánh mắt của hắn ngưng lại, thoáng nghiêng người, hướng phía sau mình nhìn một chút, lúc này mới phát hiện, trước sau màu da có chút không đúng.
Trước mặt màu da rõ ràng tương đối tối, đằng sau thì tương đối tráng, lấy eo làm đường ranh giới, so sánh hết sức rõ ràng.
"Giản tiên sinh, anh căn bản không xoa kem chống nắng a?" Phần lưng Giản Ninh Huyên là An Bộ xoa, phía trước giao cho chính hắn, kết quả hắn bởi vì một cú điện thoại liền tiêu cực biếng nhác, không làm việc đàng hoàng chạy tới hôn cô, hiện tại xuất hiện bi kịch, phơi một ngày liền biến thành âm dương nhân.
Giản Ninh Huyên: "..."
An Bộ lại bổ sung: "Tôi dám khẳng định, ngươi cái rắm - cỗ, hiện tại tuyệt đối là chỗ trắng nhất."
Khuôn mặt Giản Ninh Huyên nhìn về phía ánh mắt của cô mơ hồ lộ ra mấy phần Tiểu U oán.
"Tốt, đừng khổ sở, trở về nuôi một đoạn thời gian liền tốt, tôi còn có các loại mĩ phẩm dưỡng trắng da, cam đoan sau khi anh dùng, liền có thể trực tiếp đi chụp quảng cáo mĩ phẩm dưỡng da." An Bộ cười an ủi.
Ánh mắt Giản Ninh Huyên lướt qua da thịt trắng nõn của cô, trong lòng có chút tán thành.
Ngày thứ hai, kế hoạch của hai người là leo núi, trên lưng lầ một cái bọc lớn, ngồi xe buýt tiến về núi Lưng hổ.
Núi Lưng hổ cây cối thanh thúy tươi tốt, núi đá trùng điệp, u cốc kỳ quỷ, kéo dài 20 cây số, đi bộ cần hai ba ngày mới có thể đi đến.
Du khách bình thường sẽ chỉ lựa chọn mấy cảnh quan đẹp nhất trong đó để tham quan, sau khi đi đến đỉnh núi, lại ngồi xe cáp xuống núi.
Lần này đi ra ngoài, Giản Ninh Huyên rất tự giác bôi kem chống nắng, đỉnh núi tia tử ngoại mạnh, không cẩn thận sẽ bị phơi đến lột một tầng da.
Hai người theo tốp năm tốp ba du khách cùng một chỗ bước vào núi lưng hổ, một đường vừa đi vừa nghỉ, vận động kiện thân, thưởng thức cảnh quan thiên nhiên.
Nửa đường, Giản Ninh Huyên đi một chuyến đến nhà vệ sinh, An Bộ ngồi trong đình nghỉ ngơi.
Làm một cỗ thi thể, chỗ tốt lớn nhất đại khái chính là không cần giải quyết lỗi buồn.
Cô ăn hết đồ ăn đều sẽ bị năng lượng trong cơ thể phân giải thành dinh dưỡng, còn tạp chất liền lại biến thành tử khí, cho nên, cô bình thường nhất định phải tận lực dung thức ăn xanh không bị ô nhiễm, nếu không sẽ làm tăng giá trị tử khí đồng thời cũng làm giảm giá trị sinh khí.
Đúng lúc này, có mấy du khách đi qua trước mặt cô, một người trong đó tản ra một cỗ tử khí nồng đậm.
Xem ra, đoán chừng trong vòng năm phút nữa liền sẽ chết.
An Bộ đứng lên, nhanh chóng gửi cho Giản Ninh Huyên một tin nhắn ngắn, sau đó đuổi theo.
Thân ảnh của cô vừa vừa biến mất tại chỗ rẽ đường núi, Giản Ninh Huyên liền từ nhà vệ sinh đi tới, thấy được tin nhắn cô lưu lại: 【 tôi đột nhiên có việc đi trước một bước, gặp nhau ở đỉnh núi 】, nhíu nhíu mày, nhanh chân hướng đỉnh núi đi đến.
Người mà An Bộ đi theo là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo phổ thông, nhưng tính tình hướng ngoại, trên đường đi đều biểu hiện được mười phần sinh động, cùng bạn bè bên cạnh cười cười nói nói.
Bất tri bất giác đi vào địa hình hiểm trở Phá Lãng giác, mấy người hưng phấn hướng sơn cốc la to, tên thanh niên kia là người kích động nhất, mà trên người hắn tử khí cũng càng thêm nồng đậm.
An Bộ lúc này đã có thể đoán được phương thức hắn chết, đó chính là..
"Cẩn thận!" Một tiếng cảnh cáo phát ra, An Bộ nhanh chóng tiến lên, đưa tay túm cánh tay tên thanh niên kia lại.
Thanh niên vừa rồi vì chụp ảnh, mà tìm đường chết bò lên trên hàng rào, kết quả một cái trượt tay, mà rơi xuống sơn cốc.
Đồng bạn của hắn chỉ tới kịp quay đầu, nhìn thấy một cô gái nửa người nhô ra hàng rào, bắt lấy cánh tay tên thanh niên, lại bị hắn kéo theo, bị mang theo té ra hàng rào.
"..."
Vài tiếng thét lên lần lượt vang lên.
Giản Ninh Huyên vừa bò lên, liền thấy tình cảnh như vậy khiến trái tim của hắn như ngưng lại.
Chờ hắn tiến lên, An Bộ đã cùng người thanh niên kia cùng một chỗ rơi xuống dưới sơn cốc.
"An Bộ!" trong sơn cốc cành lá trùng điệp, thấy không rõ lắm.
Giản Ninh Huyên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cứu viện, sau đó tiếp tục la lên tên An Bộ, bạn bè của thanh niên kia cũng đứng bên cạnh hàng rào lo lắng hô hào, chung quanh du khách đều bị hấp dẫn tới, nghị luận ầm ĩ, không ít người nhỏ giọng biểu thị hai người kia hẳn là không cứu được, nghe được tim Giản Ninh Huyên xuất hiện một trận đau thắt, hai tay bám vào lan can nổi gân xanh.
Từng tiếng la lên từ phía trên truyền đến, An Bộ mặc dù nghĩ đáp lại, nhưng cổ họng của cô bị một cái nhánh cây đâm xuyên qua, nhất thời không phát ra được thanh âm nào.
Trừ cái đó ra, đùi phải của cô bị gãy xương, xương sườn cũng gãy mất hai cây, làn da bị nhánh cây cào đến vết thương chồng chất.
Trái lại người thanh niên kia, trên thân trừ một chút trầy thương, đầu bị đụng một cái chỗ thủng bên ngoài, không còn vết thương chí mạng nào khác.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, thoáng nhìn một cô gái ngồi bên cạch vết thương chồng chất, đùi phải vặn vẹo thành hình dáng kỳ quái, yết hầu bên trên còn cắm một cái nhánh cây.
Đây không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, cô lại còn còn sống, chẳng những còn sống, biểu hiện còn đặc biệt bình tĩnh!
Thanh niên cảm thấy mình hẳn là đụng choáng váng, cho nên mới sẽ nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như thế.
Nhưng mà, mà hình ảnh càng kinh sợ hơn xuất hiện, cô gái đưa tay cầm nhánh cây cắm ở yết hầu, bỗng nhiên rút ra, trong chốc lát, máu tươi phun tung toé, tựa như hiệu quả khoa trương của kĩ xảo điện ảnh, tạo nên một cảnh huyết tinh kinh khủng đánh vào thị giác.
Một màn trước mắt thực sự quá kích thích, vượt xa khỏi phạm vi thừa nhận của trái tim nhỏ bé, hắn mắt trợn trắng lên, hạnh phúc hôn mê bất tỉnh.
An Bộ là cố ý, vì cứu gia hỏa này, cô lần này lại thua thiệt lớn! Chỉ là chữa trị thương thế trên người, chỉ sợ cũng muốn tiêu hao mấy trăm điểm giá trị sinh khí mà cứu gia hỏa này, tối đa cũng chỉ có thể đạt được khoảng một trăm điểm.
Mà lại cô nhất định bị đội cứu viện đuổi tới, tăng tốc chữa trị vết thương trí mạng trên người, nếu không liền giải thích không rõ.
Duỗi tay vịn chặt xương gãy đùi phải, răng rắc một tiếng, lưu loát mà đưa nó trở lại vị trí cũ, An Bộ kiên - đĩnh mà thuần thục tự mình xử lý thương thế.
Một màn này nếu như bị những người khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ giống người thanh niên kia đồng dạng bị dọa ngất đi, thực sự quá..
Cuồng dã.
Dừng lại một lát, An Bộ lại từ trong ba lô lấy ra nước cùng khăn mặt, đem khăn mặt thấm ướt, đem vết máu trên yết hầu lau sạch sẽ, bởi vì tiêu hao lượng lớn giá trị sinh khí, vết thương đã nhanh chóng khỏi, đùi phải cũng phục hồi như cũ, trên người chỉ lưu lại một chút vết trầy.
Dù sao từ chỗ cao đến rơi xuống, không có một chút vết thương là không thể nào.
Phiền phức chính là, đợi chút nữa còn phải cân nhắc như thế nào tránh đi kiểm tra của bác sĩ.
Nghĩ tới đây, An Bộ quay đầu nhìn về phía thanh niên té xỉu bên cạnh, trên người hắn tử khí đã biến mất, nhưng mình còn không có thu được giá trị sinh khí nên được, kỳ quái..
Gia hỏa này sẽ không liền một chút cũng không cho cô a? Kia cô thật muốn để hắn một lần nữa đi chết!
Lúc này, phía trên lại truyền tới tiếng la của Giản Ninh Huyên: "An Bộ --"
Từ vừa mới bắt đầu, hắn không dừng kêu gọi, cuống họng đều có chút khàn khàn.
"Giản tiên sinh, tôi không sao." An Bộ ngẩng đầu, đưa tay đặt ở bên miệng làm loa hình, lớn tiếng đáp lại.
Phía trên đầu tiên là một trận trầm mặc, sau đó là âm thanh kinh hỉ của Giản Ninh Huyên: "An Bộ, em còn tốt chứ? Bị thương có nặng hay không?"
"Không có việc gì, giống như chơi nhảy dù thôi."
Giản Ninh Huyên: "..."
Em chơi không phải là nhảy dù, là tim của tôi!
Bất quá, còn nói đùa được, xem ra xác thực không có gì đáng ngại.
Giản Ninh Huyên ngẩng đầu, đối bầu trời Thâm Thâm hô thở ra một hơi: Quá tốt rồi, cô còn sống...