Thí Thiên Đao

Đồng Ảnh nháy mắt cúi đầu, yên lặng rơi nước mắt, không nói gì nữa.

Mặc dù tình cảm của nàng và Trương Song Song không tốt lắm nhưng nàng không đành lòng nhìn Trương Song Song cứ thế ngã xuống. Triệu Đông Minh vốn thầm thích Trương Song Song, nhưng ngại Long Thu Thủy nên chưa từng biểu hiện ra ngoài quá mức, nhưng lúc này, y không nhịn được nữa, đứng lên hô lớn:

- Song Song, dừng lại đi.

Trương Song Song nhìn về phía Triệu Đông Minh, thấy Long Thu Thủy vẫn không có phản ứng gì.

Nàng cười buồn bã, sau đó điên cuồng thúc dục cái ấn.

Con dị thú lớn hơn nửa người. Cái đầu như đầu cá sấu, to đùng, cả người đầy vảy. Lớp vảy hình thành một lớp áo giáp kiên cố, lóe sáng như kim loại.

Đôi mắt nó lạnh lẽo, nhìn chằm chặp vào Sở Mặc đang nửa đứng nửa quỳ trước mặt.

Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn con dị thú mới chui ra, cười khổ: hắn không hối hận vì lúc nãy không chém Trương Song Song, không phải vì Trương Song Song là con gái mà hắn nương tay. Hắn dừng lại vì câu nói của Hồng Nguyệt.

Hắn hơi bất đắc dĩ, lúc nãy hắn đã dùng gần hết sức mạnh để chémcon dị thú kia một cái.

Nghiêm chỉnh mà nói, hắn cũng không khác Trương Song Song là mấy. Trương Song Song thúc dục dị thú còn hắn có Thí Thiên.

Hắn và Trương Song Song chỉ là người kích hoạt các vũ khí hùng mạnh thôi.

Điểm bất đồng là Trương Song Song là tu sĩ Thiên tiên, trong thân thể có nhiều lực lượng tích lũy hơn Sở Mặc.

Nên sau khi Sở Mặc chém một đao vừa rồi, dù có Ngũ hành đạo cơchống đỡ, hắn cũng gần như kiệt sức.

Mắt thấy con dị thú kia đi ra, lại nhìn Trương Song Song lung lay sắp đổ,

Trương Song Song đã nôn ra máu mấy lần, hoàn toàn dựa vào niềm tin ngoan cường chống đỡ,

Chẳng biết tại sao, Sở Mặc lại không thấy phản cảm nhiều với nàng nữa.

Chẳng lẽ hắn phải sử dụng tấm át chủ bài kia sao? Sở Mặc thầmnghĩ, nếu không phải tại đây, không phải trong tình huống này, hắn đã lật bài kia ra lâu rồi.

Con dị thú khổng lồ vươn móng vuốt thật lớn lên, cả người tràn đầy hơi thở cổ xưa lại thê lương nhưng trong mắt lại tràn đầy sát khí lạnh băng. Nó nhìn Sở Mặc, cái miệng đầy máu, răng nanh sắc bén, chảy dãi nhễu nhão. Sau đó rít lên một tiếng như sấm.

Hồng Nguyệt đứng trên một bờ lôi đài, không hề có ý định xuất thủ.

Mặt Long Thu Thủy hơi thay đổi một chút. Y có chút hả dạ.

Nếu lúc tước, y chỉ coi thường Sở Mặc thì lúc này, y hận Sở Mặc. Y biết rõ, sau trận chiến này, thanh danh của y sẽ bị ảnh hưởng đến mứcnào.

Vừa rồi y có thể gọi Trương Song Song, bảo nàng nhận thua. Nhưng Sơn hà bảo phiến của y sẽ rơi vào tay của Sở Mặc.

Có Hồng Nguyệt ở đây, y không thể làm gì được. Y không cam lòng.

Sơn hà bảo phiến có ý nghĩa rất trọng đại với y. Y dùng nó làm tiền cược không phải chỉ để nhận thua như thế.

Quan trọng nhất, dù thế nào y cũng không muốn thua một tên nhà quê từ Nhân giới. Nếu người đánh cuộc với y là Hoàng Vô Song hay Lưu Phong, dù thua y cũng không mất phong độ. Nhưng Sở Mặc chỉ là tên quê mùa từ thâm sơn cùng cốc đi ra, y không thể thua được.

Hiện tại, y tin rằng, nếu Hồng Nguyệt đại nhân không can thiệp, chắc chắn Sở Mặc sẽ thua. Với thân phận và địa vị của Hồng Nguyệt, ngài không có khả năng sẽ ra tay.

Chết đi! Chết đi! Chết đi!

Ánh mắt Long Thu Thủy lạnh băng, nội tâm thấy rất hả giận. Đồng Ảnh có chút không đành lòng nhìn người trẻ tuổi đang nửa quỳ phía dưới. Hắn không đáng chết.

Đồng Ảnh có chút tiếc nuối. Một người trẻ tuổi đi ra từ Nhân giới đang quật khởi không nên chết như thế, đáng lẽ nên có tiền đồ tốt hơn.

Nhưng Đồng Ảnh không có năng lực ngăn cản. Trong mắt người khác, nàng vẫn là người của Thu Thủy đại nhân.

Con ngươi Hoàng Vô Song lóe ra, nhìn cảnh tượng trước mắt. Y không thể can thiệp cũng không muốn can thiệp. Sở Mặc biểu hiện ngoài dự tính của y. Nếu Sở Mặc chết, y hơi tiếc một chút nhưng cũng khôngcó quá nhiều cảm xúc.

Vì Hoàng Vô Song đã xem Sở Mặc là đối thủ nguy hiểm, hơn cả Long Thu Thủy.

Lưu Phong cau mày nhìn Sở Mặc vẫn không nhúc nhích, lo lắng nhìn về phía Hồng Nguyệt đại nhân.

Không phải ngài là cô cô của Sở Mặc hay sao? Tại sao lại không ra tay ngăn cản chứ? Trương Song Song lấy ra vũ khí kia đã là không công bằng rồi sao lại không ngăn cản nhỉ? Hổ Liệt không nghĩ nhiều như vậy, quát lớn:

- Trận chiến này không công bằng!

Triệu Đông Minh đứng bên Long Thu Thủy, tức đỏ mắt, hét lên:

- Từ trước đến giờ chiến đấu nào có phân biệt công bằng hay không đâu.

Triệu Đông Minh vừa như đang đáp trả Hổ Liệt, vừa như muốn phát tiết.

Long Thu Thủy cũng không thèm nhìn Triệu Đông Minh, chỉ ngồi im. Nguyệt Khuynh Thành khóc như mưa, thậm chí nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo. Nàng không muốn thấy thanh niên kia táng thân trong miệng con dị thú.

Người trên khán đài nín thở. Mọi người đang đợi sự việc tiếp theo.

Sở Mặc ngồi xuống, Thí Thiên trong tay hắn bay ra, kêu ầm ầm.

Sau đó, ngoài sức tưởng tượng của mọi người, trực tiếp xông đến con dị thú trước mắt.

Khi con dị thú kia bò ra, Trương Song Song đã ngã xuống, hôn mêbất tỉnh.

- Song Song!

Triệu Đông Minh hét lên thảm thiết.

Nhưng không ai để ý. Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thanh đao tự bay ra lao về con dị thú.

Thanh đao bộc phát một luồng sát khí mãnh liệt. Nháy mắt phá tan cả kết giới Hồng Nguyệt bày ra.

Kết giới của lôi đài do Đế Chủ xây dựng lại bị sát khí của Thí Thiênphá tan.

Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song và mọi người đều cảm giác được luồng sát khí kinh khủng, áp lực cực lớn. Người tu vi kém hộc cả máu.

Đại nhân trẻ tuổi như Hoàng Vô Song, Long Thu Thủy, Lưu Phong cũng không nhịn được rùng mình.

- Không ổn rồi!

Hồng Nguyệt quát một tiếng, trong nháy mắt, nàng tỏa ra một luồng khí phong ấn chặt sát khí của Thí Thiên. Sau đó dùng tay kết ấn, phong ấn lại lôi đài.

Tuy chỉ một khoảnh khắc nhưng người vây xem đều bị sợ chết khiếp, có cảm giác vừa đi một vòng Quỷ môn quan.

Cả đám nhìn vào phía trong lôi đài. Thí Thiên không cần người điều khiển, tỏa sáng rực rỡ đứng trong không trung, con dị thú không dám động đậy.

Tiếp đó, Thí Thiên nhoáng một cái, trực tiếp chém tan đầu con cự thú.

¬ Đây là thần khí có khả năng thông linh ư!

Long Thu Thủy đứng phắt dậy, nhìn cây đao phía dưới, thất thanh nói:

- Đây là thần khí… trong truyền thuyết sao…

Con dị thú đầu cá sấu bị Thí Thiên chém, chẳng tỏa ra được tí ánh sáng nào, cũng không trở về cái ấn mà bị hoàn toàn tiêu diệt.

Nhưng mọi việc còn chưa dừng ở đó. Thí Thiên lại sáng bừng lên, khí tức càng cường đại.

Hồng Nguyệt khiếp sợ ngẩng đầu, vì nàng biết, khí tức của ThíThiên đã áp chế cả phong ấn của nàng. Không phải chỉ áp chế một phần, mà là hoàn toàn trấn áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui