Thí Thiên Đao

Bọn họ quán triệt lời nhắc nhở của Sở Mặc tới cực hạn.

Đồng thời chiến đầu với hai lão tu sĩ này cũng làm cho kinh nghiệm đối chiến với cường nhân của hai người nhanh chóng gia tăng. Bìnhthường cũng không có cơ hội tốt như vậy, có cuộc chiến sinh tử với hai tên Chân Tiên đỉnh có kinh nghiệm phong phú.

Hai lão tu sĩ tuy rằng ngoài miệng đả kích Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành, nhưng dưới tay cũng không hề lưu tình.

Ra tay tàn nhẫn và linh hoạt, sắc bén.

Tên tu sĩ đối chiến với Nguyệt Khuynh Thành lại mở miệng châm chọc:

- Người của chúng ta sẽ trở về đây. Hắn sẽ mang theo đầu của chủ ngươi trở về gặp ngươi. Đến lúc đó đừng có thất thần, bởi vì như thế thìta giết ngươi sẽ cảm thấy hơi không có ý nghĩa.

Con ngươi của Nguyệt Khuynh Thành bắn ra tia sáng lạnh như băng, bỗng nhiên nhìn phía sau lưng lão tu sĩ, trên mặt xuất hiện cả sợ hãi lẫn vui mừng.

Lão tu sĩ cười lạnh:

- Tiểu cô nương ngươi quá non rồi! Loại trò trẻ con đó cũng không biết xấu hổ mà lấy ra lừa người khác?

Phía chân trời ở phương xa có một thân ảnh bay tới với tốc độ cao, đồng thời hừ lạnh một tiếng:

- Thật sao?

Thân thể của tên lão tu sĩ đối chiến với Nguyệt Khuynh Thành rùng mình mãnh liệt, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

Đúng lúc này, Nguyệt Khuynh Thành đâm một kiếm tới. Một kiếm này, ánh sáng rọi ra như một bông pháo hoa được châm lửa. Nguyệt Khuynh Thành nắm bắt cơ hội tập trung toàn bộ lực lượng vào một kích lần này!

Lão tu sĩ dưới sự kinh hãi, muốn lui ra phía sau, lực lượng Quy luật lớn bạo phát ra từ cơ thể gã muốn dung nhập vào hư không. Nhưng không còn kịp rồi!

Một kích này, đối với Nguyệt Khuynh Thành mà nói, là một kích có đi không có về!

Nếu thất bại, nàng không còn cửa nào thoát. Đến lúc đó, một kích tùy tiện của Lão tu sĩ đã có thể lấy mạng của nàng.

Nhưng đây chính là tín nhiệm.

Nguyệt Khuynh Thành thấy Sở Mặc trở về, cũng đã biết, phía mình... Thắng! Trong nháy mắt đó, tinh thần của nàng đại chấn, cơ bản không cần suy xét bất kỳ hậu quả nào, tập trung công lực toàn thân vào trong một kiếm này.

Cho nên, lão tu sĩ không thể lui được nữa.

Phụt!

Một kiếm này đâm thẳng vào ngực lão tu sĩ, đâm thủng thân thể của lão tu sĩ cảnh giới Chân Tiên đỉnh.

Tiếp đó, cổ tay của Nguyệt Khuynh Thành giật một cái.

- A!

Lão tu sĩ kêu thảm thiết long trời lở đất, trái tim Chân Tiên hùng mạnh cũng không chịu được công kích như vậy, bị cắn nát luôn.

Tại thời khắc này, lão tu sĩ muốn đưa tay công kích Nguyệt Khuynh Thành, muốn đồng quy vu tận. Nhưng Nguyệt Khuynh Thành làm sao lại cho gã ta cơ hội đó? Trên tay trong nháy mắt nhiều thêm một thanh trường kiếm hàn quang lạnh thấu xương, chém ngang qua, đầu lão tu sĩ bay lên.

Máu Chân Tiên phóng thẳng lên cao. Máu đỏ tươi phun thẳng lên trời cao, vô cùng lạnh lùng diễm lệ.

- Huynh đệ!

Lão tu sĩ đang đối chiến với Hổ Liệt ở bên kia kêu lên một tiếng bi thiết, muốn nhào đầu về phía trước đánh chết Nguyệt Khuynh Thành.

Hổ Liệt hét lớn một tiếng, hung hăng nện một quyền đánh vào thân thể của lão tu sĩ.

Tên tu sĩ cảnh giới Chân Tiên đỉnh phun thẳng một ngụm máu tươi rất lớn, thân thể lảo đảo trên hư không một chút. Hổ Liệt đuổi kịp, lạiđánh thêm một quyền xuyên thẳng qua ngực lão tu sĩ.

Mà lúc này, trên người Hổ Liệt đã chồng chất vết thương, máu tươi gần như nhuộm đỏ cả nửa người. Gã đối mặt với lão tu sĩ này thực lực còn tốt hơn cả người kia.

Nhưng bất kể như thế nào, người cuối cùng còn đứng được, là Hổ Liệt gã!

Đợi đến khi Sở Mặc phi đến đó, hai tên tu sĩ Chân Tiên của Bộ gia đã bị hai người đánh chết.

- Vậy mới tốt chứ!

Trên mặt Sở Mặc có cả sợ hãi lẫn vui mừng. Hắn còn tưởng mình cần phải hỗ trợ, không nghĩ tới hai người này lại cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Tuy nói hai tên tu sĩ Chân Tiên của Bộ gia đã bị ảnh hưởng khi hắn trở về, nhưng đối với Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt mà nói, có thể đánh chết hai người này cũng tuyệt đối xem như một trận đại thắng, có thể nói lấy yếu thắng mạnh!

- Thấy cậu trở về, tinh thần khí lực đại chấn, bọn họ suy yếu lớn.

Hổ Liệt nhếch miệng cười nói, nhưng chợt không nhịn được mà nherăng nhếch miệng. Thương thế trên thân thể bắt đầu phát tác, cảm thấy đau đớn.

Trên người của Nguyệt Khuynh Thành cũng có mấy chỗ bị tổn thương nhưng không quá nghiêm trọng. Không phải là đối thủ của nàng thương hương tiếc ngọc, mà là thân pháp của Nguyệt Khuynh Thành phóng khoáng, lấy nhẹ nhàng là chính, rất khó bị thương. Còn Hổ Liệt lại đại khai đại hợp, chiến đấu theo con đường lấy cứng đối cứng. Dưới tình huống không bằng đối phương, bị thương chắc chắn sẽ nhiều một chút.

Sở Mặc lấy trên người ra đan dược chữa thương chia cho hai người. Không đợi hai người đặt câu hỏi, hắn đã chủ động nói:

- Ba người kia, toàn bộ đều chết hết.

Hổ Liệt hít sâu một hơi, có chút không dám tin nhìn Sở Mặc:

- Cậu làm sao làm được?

Nguyệt Khuynh Thành cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc:

- Nghe vừa rồi người nọ nói, trong ba người truy giết huynh có một tu sĩ cảnh giới Đế Chủ?

Sở Mặc gật gật đầu:

- Đúng là có một tu sĩ cảnh giới Đế Chủ nhất trọng, nhưng mà đềuđã giải quyết xong rồi. Ta cũng bị thương, không nhẹ, phải cần một thời gian để phục hồi.

Khóe miệng Hổ Liệt giật giật, mí mắt trực nhảy lên. Nhìn bộ dạng Sở Mặc đang miêu tả sơ lược cảm thấy không thể tin nổi, thở dài nói:

- Lấy một địch ba, còn có một Đế Chủ nữa, cho dù là cảnh giới nhất trọng... đó cũng là Đế Chủ đấy! Cậu không ngờ lại chỉ bị thương, dưới tình huống không có sự giúp đỡ mà đánh chết tất cả đối phương. Chiến lực này... quá kinh khủng!

Nguyệt Khuynh Thành cũng cảm thấy khó có thể tin. Nếu Sở Mặc là Chân Tiên thì hoàn hảo, vấn đề là cảnh giới của Sở Mặc, vẫn là ThiênTiên!

Loại chiến tích này quả thực muốn nghịch thiên. Nếu truyền đi chỉ sợ sẽ không có ai tin là thật.

Hổ Liệt không hỏi lại xem Sở Mặc làm sao làm được. Một câu vừa mới hỏi kia chỉ là một câu hỏi theo bản năng. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Bí mật của chính huynh đệ của gã... có vẻ nhiều hơn chút.

Một trận chiến của hôm nay làm kiên cố hơn quyết tâm đi theo Sở Mặc cùng đến cuối Thiên Lộ để chân chính ngộ đạo của Hổ Liệt. Về phần Nguyệt Khuynh Thành, nàng chỉ cảm thấy mình may mắn!

Ngẫm lại ngày ở cổng vườn Thiên Đạo đó, người đi cùng Long Thu Thủy là Triệu Đông Minh, lấy ra một tấm thẻ vàng của vườn Thiên Đạo, vẻ mặt ngạo nghễ nói ai làm thị nữ của gã, vì gã mà bưng trà rót nước thì gã sẽ mang người đó tiến vào vườn Thiên Đạo.

Nguyệt Khuynh Thành thậm chí có cảm giác như cách một thế hệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui