Thí Thiên Đao

Đám đông nghị luận khiến sắc mặt của Khổng Hoành Nghĩa lúc trắng lúc xanh. Tuy nhiên còn có rất nhiều người âm thầm nhìn chằm chằm Sở Mặc và Long Thu Thủy.

Bọn họ cũng muốn làm rõ gốc Chuẩn Thánh Dược rốt cuộc ở trên người ai, nhưng xem ra song phương có người đang nói láo!

Nói cách khác, Chuẩn Thánh Dược Phong Quân Tử... Tuyệt đối đã bị người háiđi rồi!

Tin tức này thật quá kinh người!

Mọi người hiếu kỳ về tung tích Phong Quân Tử đã hoàn toàn vượt qua Huyền Không thành, giữa các thiên kiêu trẻ có khả năng phát sinh chiến đấu.

Lúc này, lão già bên Khổng Hoành Nghĩa đứng ra, nhìn Sở Mặc quát lớn:

Tiểu bối vô lễ dám làm nhục Khổng Tước nhất tộc, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Lão thất phu, ta thấy ngươi cũng chán sống rồi.

Tiếng nữ tử lạnh băng ở phía bên kia vang lên.

Sở Thanh đi tới, bên cạnh là tùy tùng, còn có một vài gương mặt xa lạ nhưng nhìn qua cũng không yếu. Những người đó nhìn Sở Mặc, ánh mắt tò mò mang theo vài phần thân cận.

Người của Sở gia

Sở Thanh đi tới, lạnh lùng nhìn lão già khổng tước tộc, hừ lạnh:Chỉ là một lão thất phu thọ nguyên sắp hết, miễn cưỡng lên Thiên Lộ tăng tới Đế Chủ, khổng tước tộc các ngươi đúng là biết tính toán, thế nào, không muốn dùng đồ rác rưởi ngươi đổi lấy đệ đệ của ta thì mau cút nhanh lên đừng để ta thấy ngươi, bằng không ta sẽ tiêu diệt hết nhóm khổng tước tộc các ngươi.

Sở Thanh ngươi quá đáng

Khổng Hoành Nghĩa lớn tiếng quát:

Sở gia có huy hoàng cường thịnh cũng chỉ là chuyện quá khứ, giờ ngươi có tư cách gì ở đây ngang ngược càn rỡ.

Khổng Hoành Nghĩa hận Sở Mặc và Thủy Y Y, chẳng những bị đoạn hai cánh mà Khổng Tước Linh vũ cũng bị Sở Mặc lấy đi hếtThù hận này với kẻ kiêu ngạo như khổng tước tộc mà nói, quả thực không dễ dàng tha thứ.

Lúc này, Long Thu Thủy lên tiếng:

Đừng nói mấy lời vô dụng, Sở Mặc, ngươi có được Phong Quân Tử Chuẩn Thánh Dược, chúng ta cũng không yêu cầu ngươi chia cho mọi người, nhưng lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng thì không thành vấn đề chứ?

Tất cả người quan sát kinh nghi bất định.

Long Thu Thủy cười:

Ta biết rằng mọi người nghi ngờ ta, không sao, ta có thể thề

Nói xong, Long Thu Thủy thành thật nói:Ta lấy tôn nghiêm Long gia thề, ta Long Thu Thủy mà có gốc Chuẩn Thánh Dược kia thì cả Long gia vạn kiếp bất phục.

Đám đông kinh hô.

Thề độc quá, lôi cả gia tộc vào.

Nhưng Long Thu Thủy thề như vậy khiến tất cả tầm mắt chuyển sang Sở Mặc.

Thủy Y Y thản nhiên nói:

Thật đúng là không biết xấu hổ, thà đem gia tộc mình vào cũng không muốn nhân quả dính tới mình. Đúng là ác độc. Trước kia không phát hiện, hiện tại mới biết Long Thu Thủy ngươi đúng là tiểu nhân bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Thủy Y Y ngươi đừng quá đáng.

Long Thu Thủy cắn răng, vẻ mặt âm u nói:

Ngươi nói cũng vô dụng, có gan ngươi bảo Sở Mặc thề đi.

Sở Mặc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Long Thu Thủy:

Ngươi cảm thấy là ngươi ngốc hay ta khờ?

Long Thu Thủy lập tức sửng sốt.

Đám đông cũng ngây ngẩn.

Lời này chẳng lẽ thừa nhận Phong Quân Tử ở chỗ hắn. Sở Mặc nói tiếp:

Phong Quân Tử là của ai.

Xung quanh an tĩnh, tất cả mọi người nhìn Sở Mặc không nói.

Ngay cả Long Thu Thủy và Khổng Hoành Nghĩa đều không lên tiếng.

Đúng vậy, Phong Quân Tử là linh dược vô chủ trong thiên địa.

Ai dám nói Phong Quân Tử do mình nuôi dưỡng đấy, chỉ sợ sẽ bị người đời phỉ nhổ tới chết.

Sở Mặc lại nói:

Thế nên nó trong tay ai liên quan gì tới ngươi. Hắn nhìn Long Thu Thủy:

Liên quan tới ngươi không?

Long Thu Thủy định lên tiếng, Sở Mặc đã nhìn sang Khổng Hoành Nghĩa:

Liên quan tới ngươi không?

Khổng Hoành Nghĩa nói:

Ta cũng tham dự.

Nhưng ngươi không được.

Sở Mặc thản nhiên nói.

Khổng Hoành Nghĩa lập tức nghẹn lời. Sở Mặc lại nhìn quanh, thản nhiên cười, mở hai tay nói:

Ta cũng không được. Cho nên chuyện này chẳng liên quan gì tới ta.

Ngươi nói láo.

Khổng Hoành Nghĩa cả giận nói:

Ta thấy rõ nó bị ngươi lấy đi.

Sở Mặc cười cười:

Dù thật có bị ta lấy đi thì liên quan gì tới ngươi?

Xem đi, xem hắn thừa nhận rồi.

Khổng Hoành Nghĩa vẻ mặt hưng phấn. Sở Mặc cười một tiếng:

Ngu ngốc.

Thủy Y Y nói:

Đúng là ngu ngốc, Chuẩn Thánh Dược là cọng cỏ tầm thường sao, lúc ấy trên đỉnh núi nhiều người như vậy, căn bản không ai có thời gian chiếm được Chuẩn Thánh Dược, ta thừa nhận, ta vừa thuận tay tạt nước bẩn về, là vì tức Long Thu Thủy vu oan, nhưng chỉ cần là ngươi thông minh hắn nên biết. Lúc ấy còn có Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi, Huyên Huyên, còn có Hoàng Vô Song bao người đều không thấy cây Phong Quân Tử đó chạy đi đâu, thậm chí có Phong Quân Tử thật không cũng không ai biết. Long Thu Thủy và Khổng Hoành Nghĩa người vừa nhìn đã thấy, Long Thu Thủy, cùng ngày chúng ta cùng đi, sao ngươi thấy được hả, nếu ta đây nhớ không lầm thì người nói trên đỉnh núi có Phong Quân Tử là ngươi phải không? Nguyệt Khuynh Thành ở bên hạ giọng nói:

Trên Thiên Lộ thực sự Phong Quân Tử sao?

Hổ Liệt nói:

Trên Thiên Lộ nhất định là có cực phẩm linh dược, có hay không thật sự không dám nói nhưng gió nơi đó quả thật khá dọa người.

Hổ Liệt nói xong, còn nói thêm:

Ngươi ấy, đừng vì một chút ân oán cá nhân mà tùy ý vu oan, có gan thì đánh chính diện, đại nhân trẻ tuổi còn sợ đối diện đối thủ sao?

Đám đông thở dài.

Bọn họ đã hiểu, ra hai người có ân oán cá nhân. Thủy Y Y cũng nói vì tức giận mà tạt nước bẩn về, cũng chứng tỏ không ai có được Chuẩn Thánh Dược. Rất nhiều người nhìn Long Thu Thủy và Khổng Hoành Nghĩa với ánh mắt khinh miệt.

Trong lòng trào phúng: Đại nhân trẻ tuổi hổ tộc Thiếu chủ đã nói, đại nhân trẻ tuổi còn sợ đánh trực diện mà phải dùng thủ đoạn tạt nước bẩn, quả thực bỉ ổi.

Mà Sở Mặc nói cũng có đạo lý, vật kia vào tay ai thì liên quan gì tới những người khác.

Con người là như vậy, mất đi mục tiêu sẽ phục hồi lý trí.

Long Thu Thủy và Khổng Hoành Nghĩa sắc mặt xanh mét, á khẩu không trả lời được. Kỳ thật cả Khổng Hoành Nghĩa hiện tại cũng không dám hoàn toàn xác địnhPhong Quân Tử đó ở chỗ Sở Mặc. Lúc ấy hắn chỉ thấy hào quang chợt lóe, sau đó không thấy gì nữa. Thậm chí hắn có đến đó không Phong Quân Tử cũng không biết.

Hiện giờ bị đám người Thủy Y Y nói như vậy, ngay cả hắn cũng nghi hoặc có phải mình nhìn nhầm rồi.

Lúc này, Sở Thanh tới bên, thân thiết nhìn Sở Mặc:

Không sao chứ?

Sở Mặc lắc đầu, khẽ mỉm cười:

Không sao.

Sở Thanh nhìn Sở Mặc, nàng đã biết không ít chuyện từ chỗ Thủy Y Y, nhưng hiển nhiên đây không phải chỗ thích hợp tâm tình, lập tức nói:Đi thôi, chúng ta tới quán rượu phía trước thưởng thức chút Thiên Lộ đặc sắc.

Sở Mặc nhìn thoáng qua mấy người Thủy Y Y.

Thủy Y Y cười:

Nghe theo ngươi.

Sở Thanh cười mờ ám, ánh mắt qua lại giữa hai người.

Sở Mặc có chút đau đầu nói:

Vậy đi thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui