Thí Thiên Đao

Sở Mặc khẽ cân nhắc một chút, trong lòng chấn động!

Giờ phút này chiến lực đám người kia thể hiện ra không ngờ không hề kém so với hắn!

Nói cách khác, nếu không phải ở nơi này, nếu như ở bên ngoài… đám người kia… hẳn là một đám tu sĩ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao!

Nhưng như vậy thì có thể khiến ta sợ sao?

Trong con người Sở Mặc hiện lên hào quang lạnh tới cực điểm, thân hình của hắn giống như một con báo, vũ động Hàn Nguyệt đao bốn phía.

Thoáng chốc liền có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tên thiếu phụ xấu xí đá về phía hắn thê thảm nhất, bị Sở Mặc dùng Hàn Nguyệt đao xẹt qua cánh tay, để lại một vết thương sâu tới xương, nháy mắt máu tươi giàn giụa mất đi chiến lực, rút qua một bên lớn tiếng kêu rên.

Mấy người đàn ông tráng niên khác cũng không có kết cục gì tốt, trực tiếp bị Sở Mặc lưu lại vết thương không đồng nhất trên người, bị đánh bay ra ngoài.

Nếu không phải Sở Mặc không có thâm cừu đại hận với đám người kia, kết quả chắc chắn sẽ không như thế này.

Trong nháy mắt đám người kia chỉ còn lại có bốn người còn có thể đứng, nhưng sắc mặt của bọn họ đều vô cùng khó coi, vẻ mặt sợ hãi nhìn Sở Mặc, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ cũng sinh ra thoái ý.

Lúc này một gọng nói già nua vang lên:

- Bằng hữu ngoại lai, được rồi, thông Tiểu Hà tuy rằng rất yếu, nhưng không phải ai cũng có thể giương oai ở trong này.

Khí nói chuyện, một lão già trên 80 tuổi đi tới, nhìn qua chí ít cũng gần 90, chống một quải trượng đi từng bước một về phía Sở Mặc, ở phía sau hắn còn có một nhóm người xa xa đi theo, ánh mắt nhìn Sở Mặc đều mang theo hận ý mãnh liệt.

Sở Mặc nhìn lão già này, trầm giọng nói:

- Tại hạ ngẫu nhiên đi qua nơi này, không có ác ý gì, tử nhân thôn các ngươi tựa hồ như rất hận ta, ta vẫn không rõ vì sao, nhưng vừa rồi cũng là chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên vị đại tẩu này, nàng vừa rồi chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, chẳng những bị người khác mắt một trận, sau đó còn bị người trong thôn đánh đập. Ta nếu làm như không thấy… lương tâm sẽ bị cắn rứt, ta không biết nàng đã làm gì sai mà các ngươi phải đối xử với nàng như vậy.

Lão già nhìn thoáng qua nữ tử vẫn ngồi ở chỗ kia thấp giọng khóc, trên mặt cũng lộ ra vài phần chán ghét, nhìn Sở Mặc đánh giá vài lần, bỗng nhiên nói:

- Nếu tiểu ca thích nàng thì mang nàng đi đi.

- Không!

Lúc này nữ tử vẫn ngồi ở chỗ kia thấp giọng khóc đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó ngẩng đầu, lập tức bạo phát, tức giận quát ầm lên:

- Trượng phu của ta chết các ngươi liền đối với ta như vậy sao? Các ngươi nói ta khắc chết trượng phu mình, ta không giải thích; các ngươi mắng ta đánh ta, ta cũng không phản kháng; bởi vì ta cũng hiểu được, có thể bởi vì ta không rõ mới khiến trượng phu của ta chết đi! Nhưng các ngươi không thể đuổi ta đi! Các ngươi thử vỗ bộ ngực của mình tự hỏi, khi trượng phu của ta còn sống, toàn bộ thôn này ai chưa từng chịu ân huệ của hắn? Nhà ai không được chỗ tốt từ hắn? Hắn đã chết... các ngươi lại đối đã như vậy với người đàn bà góa như ta? Các ngươi thật quá đáng!

Lão già xấu xí bị sm chém một đao trên tay đột nhiên thanh âm bén nhọn nói:

- Thời điểm ngươi chưa gả tới người ta sống thật khỏe, thôn chúng ta cũng vô cùng an tĩnh! Từ sau khi ngươi gả tới liền gà chó không yên, ngươi khắc chết trượng phu của mình, mang tới tai họa cho thôn này... chúng ta chán ghét ngươi là sai sao?

- Đúng vậy, ngươi chính là một nữ nhân xấu! Thời điểm ngươi gả tới cây thần cũng đã ngăn trở! Tuy nhiên lúc đó trượng phu của ngươi rất mạnh, hắc, hắn mạnh mẽ, cứng rắn cũng hại chết chính mình!

Vẻ mặt lão bà kích động nói.

- Tiện nhân, ngươi mau cút khỏi thôn Tiểu Hà đi, ngươi không phải ưa thích người trẻ tuổi anh tuấn này sao? Ngươi có thể đi theo hắn!

Một thanh niên trai tráng lớn tiếng hỏi.

Sở Mặc lẳng lặng đứng ở một bên, hắn đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra rồi, nhưng nhìn sắc mặt xấu xí của nhóm người này, trong lòng lại vô cùng cảm thán, một đám đại tu sĩ ở bên ngoài có thể oai phong một cõi hoành hành thiên hạ, ở trong này lại giống như thôn phu ánh mắt thiển cận thô tục vô tri hương dã... chuyện của thế gian này cũng thật quá thần kỳ.

Hắn không nói gì, hắn muốn nhìn thiếu phụ đột nhiên bạo phát này sẽ làm như thế nào.

Thiếu phụ nghe lời chói tai của đám người kia, nước mắt chảy xuống lẩm bẩm nói:

- Phu quân, chàng nhìn thấy không? Thôn chàng yêu thương sâu sắc, con dân chàng che chở chính là một đám người như vậy. Nếu chàng trên trời có linh thiêng, có thể hiện thân ra nói cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ?

- Cút!

Lão bà xấu xí băng bó miệng vết thương trên cánh tay mình, lớn tiếng quát.

- Đúng, cút đi!

- Mau cút!

- Cút nhanh lên!

Cả đám ồn ào. Thậm chí còn có một hài tử đứng sau lão già 80 kia vụng trộm nhặt một hòn đá ném sang bên này.

Sở Mặc đã không còn là thiếu niên bồng bột khi trước nhưng nhìn cảnh tượng như vậy vẫn không nhịn được lạnh lùng quát:

- Đủ rồi đấy!

Một tiếng này như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt khiến mọi người yên lặng. Đám người khẩn trương nhìn hắn, mấy đứa nhỏ đang cầm đá bị sợ run lên, núp sau người lớn, len lén đánh giá hắn.

Sở Mặc hít sâu một hơi nói:

- Chẳng lẽ ngươi không có nhà, không có cha mẹ sao? Nếu chỗ này không chào đón ngươi, ngươi về nhà là được. Tội gì ở đây để họ đối xử như thế chứ? Trong thôn này là một đám vô sỉ, đâu có gì đáng để ngươi lưu luyến. Khuôn mặt thanh tú của thiếu phụ tràn đầy nước mắt. Nàng dùng sức cắn môi, không nhìn Sở Mặc, nhưng trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Lúc này, lão già hơn 80 tuổi kia mới nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:

- Ngươi không biết chứ nhà cô ta, bố mẹ, rồi anh chị em của cô ta, hơn mười người đều chết sạch rồi.

Bà già độc ác xấu xí cười lạnh:

- Hừ, đều là bị cô ta khắc chết đó.

- Cô ta là nữ nhân lai lịch không rõ. Tất cả những người ở cạnh cô ta đều không có kết cục tốt.

- Mau cút khỏi thôn chúng ta đi. Tiểu Hà thôn không thể bị ngươi liên lụy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui