Thí Thiên Đao

Khắp sân thí luyện, thiên kiêu Chí Tôn trẻ tuổi có rất nhiều, nhưnglên được Thiên bảng sợ là chỉ có mười mấy người kia. Mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bản thân đã gặp phải bốn người.

Đến Sở Mặc cũng cảm thấy khí số bản thân có vẻ không tầm thường.

Trương Nhã Lộ nói đúng, khoảng thời gian này Sở Mặc không thích hợp chiến đấu gay gắt. Hắn bắt đầu chạy bên trong sân thí luyện, không ngừng lĩnh ngộ cảnh giới mới. Khiến cảnh giới của mình càng thêm củng cố.

Mười ngày sau, Sở Mặc gặp một người trẻ tuổi tại nơi hoang dã, khi gặp người này, Sở Mặc liền ngây ra tại chỗ. Chính là gã thân thích hai lần vượt qua ngân hà vô tận tới giết hắn!

Đến nay Sở Mặc còn chưa biết người thân thích này tên là gì, nhưng hắn lại vĩnh viễn không thể quên gương mặt đó.

Tuy nhiên cả hai lần người thân thích kia cũng chẳng thu được ích lợi gì. Lần đầu tiên phân thân bị đánh nát, hóa thành một giọt tinh huyết, Sở Mặc luyện hóa mất. Lần thứ hai bị cha của Sở Mặc là Sở Thiên Cơ tát cho vài cái, đánh rơi thú cưỡi Bạch Hổ của mình.

Con hổ cái kia giờ đã hoàn toàn thành hổ của Thanh Long rồi… Còn về phần bọn chúng ở bên nhau sẽ sinh ra đời sau thế nào, Sở Mặc thựcsự không tưởng tượng ra nổi. Nói chung người bà con này của hắn muốn đòi thú cưỡi về gần như là chuyện không thể rồi.

Tuy nhiên phỏng chừng loại con cháu dòng chính của hoàng tộc này không cần phải lo mấy chuyện đó, bây giờ, y đang đánh nhau với một con dơi lớn màu xám.

Tốc độ của con dơi này quá nhanh, còn nhanh hơn ánh sáng gấp trăm lần!

Trong hư không mênh mông tả xung hữu đột, không ngừng tấn công Chí Tôn trẻ tuổi kia. Đòn tấn công bằng sóng âm của nó cũng khá lợi hại, ngay cả Sở Mặc cũng cảm thấy một ý muốn giết chóc mãnh liệt.

Trên tay Chí Tôn trẻ tuổi này vẫn nắm cây thương Bôn Lôi, trên mũi thương và cán thương dày đặc phù văn, mang theo khí giết chóc vô tận, như một con rồng bạc trong không trung.

Tốc độ của hai bên đều quá nhanh, đến Đế Chủ cũng không nhìn được bóng giao đấu của hai bên!

Nhưng Sở Mặc lại xem rất rõ, hắn có thể cảm nhận được người bà con này của hắn đã mạnh lên rồi. Ước chừng là việc lần trước khiến y bịkích thích không nhỏ. Bắt đầu tức giận mà phấn đấu.

Con dơi màu xám này là một sinh linh cảnh giới Chí Tôn, nếu là sinh vật Chí Tôn bình thường khác nhất định sẽ không phải đối thủ của người bà con này, nhưng tốc độ con dơi xám thực sự quá nhanh. Hơn nữa các ngón đòn công kích cũng rất hiếm thấy.

Loại sóng âm này trực tiếp đánh đến biển tinh thần của đối phương, hơn nữa còn mang theo đạo hùng mạnh, loại đạo đó thậm chí có thể làm tinh thần người ta dao động, khó lòng tập trung.

Xem gương mặt có chút hổn hển của gã thân thích kia, Sở Mặc đoánchừng y đã phải ăn chút thiệt thòi nhỏ.

Tâm trạng của Cơ Thánh rất không vui, y đến để rèn luyện, chuyên kiếm những sinh linh hùng mạnh, tu sĩ nhân loại cũng bị y loại bỏ không ít. Nhưng lại không nghĩ rằng, hôm nay gặp phải khúc xương khó nhằn, con dơi xám này như dòi bọ trong xương, luôn luôn đi theo y, tìm cơ hội đánh y.

Cho dù y muốn thối lui, nhưng đối phương cũng nương theo tốc độ khó tin đuổi suốt dọc đường lại đây, như là nhắm trúng y rồi vậy.

Bị quấn lấy không còn cách nào khác, lại chẳng dứt ra được, lúc nàyCơ Thánh mới quay người, đánh lộn với con dơi xám.

Trong tay y còn nắm giữ bài tẩy, đó là đại sát khí duy nhất. Dùng một lần liền mất một cái!

Dùng trên thân con chuột nâu này y thấy sao cũng không đáng. Cho nên hai bên đánh lộn tới hiện tại mà vẫn chưa phân thắng thua.

Kết quả bây giờ lại có một tu sĩ loài người xuất hiện. Điều này khiến cho Cơ Thánh bắt đầu có chút nôn nóng. Y không chỉ gặp trường hợp này một lần. Một người một thú đánh nhau, đột nhiên có tu sĩ loài người xuất hiện, không đi đánh thú mà ngược lại đánh cho người kia một đòntrí mạng.

Y không muốn trở thành kẻ bị thương nặng, cho nên, Cơ Thánh cắn răng một cái, trực tiếp tế một ấn ngọc tỷ ra, ném lên bầu trời.

Sở Mặc thấy ấn ngọc tỷ kia, ánh mắt hơi nheo lại, trong con ngươi hiện lên ánh hào quang. Lúc trước, hắn chẻ củi thành đạo, bất chợt bị hút vào thế giới thần bí kia, khi sắp gặp tai họa ngập trời, chính là một ấn ngọc tỷ giống cái này như đúc xuất hiện dọa cho bàn tay kia chạy mất.

Hiện giờ gần như Sở Mặc đã có thể xác định, người ra tay khi ấy chính là tổ tiên trong hoàng tộc của La Thiên Tiên Vực. Nhớ tới mỗi ân oán giữa hắn và hoàng tộc, Sở Mặc không khỏi khẽ thở dài.

Ầm ầm!

Uy lực của ấn ngọc tỷ này khá là khủng bố, trực tiếp phong ấn mảnh trời đất bên kia. Con dơi màu xám trước giờ vẫn dựa vào tốc độ nhanh khủng khiếp… trực tiếp bị trấn áp rồi!

Nó sa vào địa bàn của ấn ngọc.

Trong ấn ngọc tỏa ra khí thế vương giả trùng trùng điệp điệp, loạikhí thế này còn cao hơn vạn khí khác!

Bản thân con dơi xám cũng có chút thuộc tính hắc ám, bị khí thế vương giả này trấn áp, lập tức rống lên giận dữ thành những tiếng xèo xèo, trong giọng còn mang theo sự đau đớn mãnh liệt.

Sở Mặc lẳng lặng nhìn, trong lòng không kìm nổi nghĩ: Hoàng tộc La Thiên… vẫn còn chút gốc gác. Số mạng của hoàng tộc còn chưa bị hủy hoàn toàn. Cũng không biết vì sao, có vài người trong hoàng tộc lại e ngại những đấng tối cao kia tới vậy.

Chẳng lẽ chỉ vì những đấng tối cao kia có cảnh giới cao hơn mộtbậc? Nếu dám liều mạng, cũng có thể lôi đám tối cao kia ngã ngựa mà!

Thân là hoàng tộc La Thiên Tiên Vực, quản lý số mạng của người khác, mà không có nổi chút dũng khí này sao?

Con ngươi Cơ Thánh lạnh như băng, nhìn chằm chằm con dơi lớn màu xám kia, lạnh giọng nói:

- Tự gây nghiệt không thể sống, lúc trước không muốn làm lãng phí một ấn đế vương vì ngươi, ngươi lại cứ tự mình muốn chết! Vậy thì đi chết đi!

Nói xong, thương Bôn Lôi trong tay y trực tiếp bắt về phía con dơimàu xám.

Phập!

Con dơi xám bị xuyên thủng đầu ngay tại chỗ, nguyên thần của nó chưa kịp trốn đã bị Bôn Lôi thương trong tay Cơ Thánh đánh nát luôn rồi.

Cơ Thánh ngửa mặt lên trời, gào lên một tiếng như được giải phóng.

Âm thanh ù ù, giống như sấm đánh. Sau đó, y quay đầu lại, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Người bạn, ngươi đứng đó nhìn đã lâu, có phải hơi tiếc vì đã bỏ qua cơ hội đánh lén ta?

Sở Mặc không nhịn nổi bật cười:

- Ta thực sự không định đánh lén ngươi.

- Nói thì hay lắm, cho rằng ta ngốc sao?

Cơ Thánh cười lạnh vài tiếng, sau đó mắt lạnh lùng nhìn về phía Sở Mặc:

- Vậy ngươi còn ở lại đây làm gì?

- Xem trò thôi!

Vẻ mặt Sở Mặc rất đương nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui