Thí Thiên Đao

Trong con ngươi của Tuyết Vô Lệ sáng lên, không nhịn được nói:

- Không tồi đấy…Khi y nói đến chữ “không” thì tay đã đánh về phía Sở Mặc được hơn ba ngàn chưởng rồi.

Khi y nói tới chữ “tồi” lại là hơn bốn ngàn chưởng.

Khi y nói tới chữ “đấy” lại đánh ra thêm hơn năm ngàn chưởng nữa!

Ba chữ, mười hai ngàn chưởng!

Mỗi cú đều thế lớn sức mạnh, có thể dễ dàng đánh bay một hành tinh. Mười hai ngàn chưởng gần như bao phủ hết không gian nơi này!

Trên bầu trời nơi nơi là tàn ảnh do chưởng của Tuyết Vô Lệ để lại. Từng tảng không gian lớn sụp đổ trước mỗi cú đòn của Tuyết Vô Lệ. Sức mạnh mênh mông xé rách cả không gian. Sở Mặc thân ở bên trong khoảng không gian này, hoàn toàn bị sức mạnh của Tuyết Vô Lệ phong ấn lại.

Bấy giờ, Sở Mặc dùng một đao chẻ củi!

Một đao, liền chẻ đôi tàn ảnh đầy trời! Một đao, liền xé toạc không gian.

Khiến công kích của Tuyết Vô Lệ thất bại trong nháy mắt!

Trong con ngươi của Tuyết Vô Lệ hiện lên chút khiếp sợ, híp mắt nhìn Sở Mặc:

- Không tệ… đạo hạnh khá sâu đấy!

Khi nói chuyện, y lại tung ra hơn ba vạn chưởng, từ mọi góc độ của không gian lao về phía Sở Mặc.

Tốc độ của y quá nhanh, thủ đoạn của y nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại không hề có góc chết.

Phương thức giải quyết duy nhất là đối đầu với y!

Mà cận chiến là loại hình chiến đấu mà Tuyết Vô Lệ thích nhất.

Nhưng trùng hợp chính là, Sở Mặc cũng thích!

Keng!

Lại một đao, Sở Mặc phá hỏng địa bàn của Tuyết Vô Lệ, sau đó, hắn vung nắm tay, bắt đầu tung quyền.

- Mười thứ hạng đầu trong Thiên bảng… lại làm được gì?

Khi Sở Mặc nói đến chữ “Thiên” đã tung ra hơn một vạn quyền. Những câu này tổng cộng có mười chữ, nhưng sau khi Sở Mặc nói xong, cũng đã tung ra hơn chín vạn quyền!

Rầm rầm rầm uỳnh…!

Khắp không gian mênh mông, đều tràn ngập tiếng chớp giật sấm rền.

Cuộc tranh đấu kịch liệt giữa hai người gần như chốc lát thôi đã đến hồi gay cấn! Rầm rầm rầm!

Lại là một trận quyền cước phát ra âm thanh trầm đục, đều là những tín hiệu khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Thân thể hai người này đều quá mạnh mẽ.

Trong lòng hai người cũng ngập tràn khiếp sợ.

Sở Mặc nghĩ: Không ngờ gặp một tu sĩ có thân thể gần với ta, chẳng lẽ y cũng có thân thể tổ cảnh? Tuyết Vô Lệ lại hoàn toàn sợ ngây người, nhận lấy một đả kích không nhỏ từ Sở Mặc!

Người này… sao lại có thể chất còn mạnh hơn ta? Thể chất của ta mới là mạnh nhất trong khắp vũ trụ La Thiên Tiên Vực!

Thế giới không thích nói lý lẽ này tràn ngập những kẻ mạnh không thích nói lý. Rất nhiều người đều nói: Con người không thể mới sinh ra đã mạnh như vậy được, nhất định phải trải qua nỗ lực…

Nhưng Tuyết Vô Lệ lại quá hùng mạnh, y sinh ra đã hùng mạnh rồi! Bởi vì y có một tổ tiên hùng mạnh tối cao, là “cháu trai nhỏ” mà đấng tối cao kia rất thích. Cho nên khi Tuyết Vô Lệ mới sinh ra, liền được vị tổ tiên kia cho tẩy tủy.

Quá trình không cần nói cụ thể nhiều lời, một đấng tối cao cảnh giới Tổ Tiên tự mình ra tay thì còn cần nói chi nữa. Thân thể Tuyết Vô Lệ tuy không trải qua luyện cốt toàn thân rồi luyện máu toàn thân, cuối cùng tạo nên thân thể tổ cảnh như Sở Mặc, nhưng cũng chẳng kém mấy. Thể chất của y nhất định vượt xa đạo cảnh!

Sau đó vị tổ tiên kia cho Tuyết Vô Lệ đi theo ba năm, ba năm này đều dốc lòng dạy bảo. Ba năm sau mới cho Tuyết Vô Lệ trở về gia tộc. Loại trải nghiệm gần như huyền thoại này khiến từ nhỏ Tuyết Vô Lệ đã hùng mạnh hơn bạn bè cùng lứa rất nhiều.

Tuy nhiên có lẽ chính vì trải nghiệm này, mà sự kiêu ngạo từ xương tủy của Tuyết Vô Lệ cũng hơn kẻ khác vài lần.

Không có cách nào để không kiêu ngạo cho được, đổi lại làm bất cứ ai, kinh nghiệm này của y cũng đáng để kiêu ngạo ngời ngời.

Cho nên mới nói việc gì cũng có lợi có hại, từ nhỏ Tuyết Vô Lệ đã vượt xa bạn bè cùng tuổi. Nhưng trong quá trình trưởng thành, nhất là sau khi thành đạo, ưu thế đã từng này của y ngày càng thu hẹp. Cuốicùng còn bị một vài tu sĩ cùng tuổi vượt qua. Với Tuyết Vô Lệ mà nói đó là đả kích khó lòng chấp nhận. Nhưng y vẫn không công khai tỏ vẻ gì, ngược lại càng thêm cố gắng. Muốn vượt qua trở lại, trở thành tu sĩ đệ nhất trong đám người cùng tuổi như xưa!

Chỉ có điều, dễ dàng vậy sao? Ngươi cố gắng, người ta cũng cố gắng, thậm chí còn cố gắng hơn ngươi!

Nhất là sau khi thành đạo, ở cấp độ Chí Tôn, người khác càng khó lòng giúp đỡ. Gần như mỗi bước chân đều cần tự mình lĩnh ngộ, cần bản thân độc lập tiến tới. Tuyết Vô Lệ không ngu ngốc, thiên phú của y khá xuất sắc, tuyệt đối xem như nhóm cao cấp nhất trong bạn cùng lứa. Nhưng chỉ là một trong, không phải duy nhất.

Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu ba vạn hiệp!

Không có đấu pháp, cũng không có vũ khí, hai bên chỉ đơn thuần là cận chiến kịch liệt!

Chỉ là kết quả do hai người ở cảnh giới bọn hắn cận chiến kịch liệt tạo ra thực sự quá kinh người. Tuyết Vô Lệ cắn răng, lạnh lùng chăm chú nhìn Sở Mặc:

- Rốt cuộc thể chất của ngươi là gì? Sao có thể còn mạnh hơn cả ta?

Sở Mặc nhe răng cười:

- Thể chất sát nhân!

Tuyết Vô Lệ chau mày, thì thào nói thầm: Thể chất sát nhân? Là thể chất gì? Nhưng vừa nghĩ lại liền biết bản thân bị chơi xỏ, trên đời nào có loại thể chất này?

- Ngươi đùa giỡn ta?

Trong con ngươi của Tuyết Vô Lệ ngập đầy sát khí, không che dấu chút nào! Xưa nay y vẫn vậy, chẳng hề giấu giếm ý đồ giết chóc với kẻ mình muồn giết.

- Ái chà không ngờ ngươi lại nhìn ra, thông minh thật đấy!

Sở Mặc hô lên có vẻ rất kinh ngạc.

- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Giọng nói Tuyết Vô Lệ lạnh như băng đá, trong tay y xuất hiện một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ, trường kiếm quanh co khúc khuỷu như con rắn. Toàn thân trường kiếm một màu xanh biếc, tỏa ra hơi thở u ám lạnh lẽo.

Tuyết Vô Lệ lấy kiếm chỉ Sở Mặc:

- Xem kiếm pháp của Tuyết gia ta đây!

Khi nói chuyện, thanh kiếm trong tay Tuyết Vô Lệ nhẹ nhàng run lên, trời đất bắt đầu mưa tuyết, đẹp đến nghẹt thở! Không cảm thấy một chút sát khí nào!

Sở Mặc cười ha hả, cầm Hàn Nguyệt Đao trong tay, thi triển một bộ kiếm pháp.

Hoa mai kiếm thuật!

Hàn Nguyệt đao trong tay hắn cũng khẽ run lên, bầu trời liền lả tả hoa mai hồng nhạt. Trộn lẫn với tuyết xanh đầy trời còn tản ra một mùi hương xông lên mũi.

Khiến người ta mê say! Nếu từ xa trông lại, sẽ thấy trời đất nơi này bao phủ bởi sắc xanh nhạt của tuyết và ánh hồng của hoa mai. Đẹp đến mức nao lòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui