Thí Thiên Đao

Tối hôm qua, Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương đều ngủ giấc ngon giấc. Điều này cũng không thể trách hai người họ được, vì họ đặt quyết gia lên trên tất cả. Dù vô cùng coi trọng Sở Mặc, nhưng không thể ngày ngày phái người trông coi nhất cử nhất động của Sở Mặc.

Cho nên vừa mới sáng sớm, khi bị Hoàng thượng truyền vào hai người đều cảm thấy nghi hoặc.

Tuy nhiên ngay khi nghe Hoàng thượng nói sơ qua về tình hình tối hôm trước, cả đều lộ vẻ kinh sợ.- Bệ hạ, người nói tên tiểu tử Sở Mặc này, dùng lệnh bài của thần để rời thành. Sau đó có hơn nghìn người từ các môn phái từ hướng đấy truy lùng?

Sắc mặt Phương Minh Thông trở nên vô cùng nghiêm túc. Trực giác bản năng của vị nguyên soái thiết huyết sáu tầng hoàng kim mách bảo có thứ gì đó không thích hợp.

- Tối qua tôn tử không ra hồn của thần cũng nhận được truyền tin của Sở Mặc, đại loại nói gần đây tình hình không được yên ổn cho lắm, nếu không có chuyện gì, đừng đi lung tung

Hứa Trung Lương cau mày, nhẹ giọng nói.Hoàng thượng gật đầu:

- Chuyện này trẫm cũng hay ít nhiều, chính là vì học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.

- Phần kế thừa kia?

Phương Minh Thông hỏi.

Hoàng thượng gật đầu:

- Phiêu Diêu Cung năm đó là đệ nhất môn phái của Chu Tước hội, truyền thừa của nó đương nhiên cũng không tầm thường, người muốn có được nó, nhiều vô số.- Lúc ấy không nên lấy nó ra mới phải!

Hứa Trung Lương thở dài.

Hoàng thượng cười khổ nói:

- Chính vì đã bại lộ! Sở Mặc mới muốn thành lập học viện ấy. Ta rất tán thành cách nghĩ của Sở Mặc, nếu đã bại lộ, vậy không bằng để bại lộ hoàn toàn. Thật ra, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải trước mắt, chuyện tương lai, dễ làm rồi!

Hứa Trung Lương ld:

- Khó! Tuy rằng lão thần không phải người trong giang hồ, không hiểu chuyện mấy môn phái đó, nhưng cũng biết sự hùng mạnh của cácmôn phái. Hôm nay có tới hơn một nghìn người truy đuổi một hài tử nhỏ bé có thể vượt qua thế nào đây?

Phương Minh Thông ngồi đó trầm tư một lúc, đôi mắt chợt sáng, lẩm bẩm nói:

- Không đúng Không đúng

- Lão Phương, cái gì không đúng?

Hoàng thượng sốt ruột, đến lễ nghi quân thần cũng không màng. Dùng cách xưng hô năm xưa khi còn là thái tử để gọi Phương Minh Thông.Phương Minh Thông không chú ý đến điểm này, căn bản không phát hiện ra có gì dị thường, trong mắt lóe ra tia sáng:

- Cảnh giới của tên tiểu tử ấy mặc dù không cao, nhưng tuyệt đối không thấp! Nếu nó muốn ra khỏi thành một cách lặng lẽ, thần không hay quỷ không biết hoàn toàn không phải là vấn đề!

Hoàng thượng nghĩ tới bức thư Sở Mặc phái người đưa tới tối hôm ấy, gật đầu:

- Tối qua hắn sai người đưa tới một bức thư. Trên thư cũng không có gì khác thường. Chỉ bảo trẫm thu thập dược liệu, rồi một tháng sau, nếu thu hồi đủ có thể bắt đầu luyện thuốc nói như vậy, tối qua, tên tiểu tử này đã quyết định rời thành?- Chắc chắn là như vậy!

Phương Minh Thông vỗ đùi, nhìn Hoàng thượng nói:

- Người thử nghĩ mà xem, tối qua lúc Sở Mặc rời thành, dùng lệnh bài của thần, ung dung bình tĩnh kêu người mở cửa thành. Liệu có phải hắn đang truyền tin tức nào đó cho chúng ta? Nói rằng hắn đã rời thành?

Hứa Trung Lương nói:

- Đúng thế. Nếu nó không muốn chúng ta biết phương hướng hắn đi, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, quả thật vô cùng khó phát hiện.

Hoàng thượng gật đầu nói:

- Có lẽ các ngươi đã nói đúng rồi! Tối hôm qua đám người giang hồtruy đuổi hắn, vì có rất nhiều người, hơn nữa cũng không cố kỵ gì, mới bị người của chúng ta phát hiện. Nếu không, muốn biết đám người đó ra khỏi thành hay không hoàn toàn không dễ dàng chút nào.

Nói xong, sắc mặt Hoàng thượng trở nên âm trầm đứng dậy, nghĩ lại chuyện thái tử, cắn răng nói:

- Đám người giang hồ này thật đáng hận, giờ trẫm lại hy vọng, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung sớm được thành lập. Học viên sớm trưởng thành, dù có phải trả giá nhiều hơn nữa, trẫm cũng phải làm cho bằng được! Sẽ có ngày, trẫm không bị cản trở bởi bọn chúng như bây giờ nữa.Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trịnh trọng gật đầu. Phương Minh Thông trầm giọng nói:

- Đúng, dù phải đấu với Đại Tề cũng phải làm!

Hứa Trung Lương nói;

- Sau khi chúng ta trở về, sẽ triển khai chuyện này ngay lập tức, tranh thủ thời gian để nó được tạo dựng sớm.

Hoàng thượng chậm dãi thở dài:

- Phần truyền thừa ấy, đều trên tay Sở Mặc, chuyện này, suy cho cùng vẫn phải nhờ vào hắn. Hy vọng hắn có thể vượt qua kiếp nạn này.

Nói rồi, Hoàng thượng cười khổ:

- Không ngờ, chuyện liên quan đến quốc vận tương lai, lại rơi xuống đôi vai của một thiếu niên.

Phương Minh Thông hạ giọng nói:

- Tiểu tử có một sư phụ tốt, hy vọng lần này sư phụ hắn xuất hiện!

......

Ngay sau khi rời thành, Sở Mặc lập tức triển khai bộ pháp, phi nhanh như tên.

Bộ pháp của hắn siêu việt hơn bất cứ bộ pháp nào trên thế giới. Vìvậy, dù hắn mới chỉ là Thiết cốt cảnh tầng bốn hoàng cấp, nhưng khi thi triển toàn lực, dù có là cường giả cảnh giới Kim Thạch hoàng cấp tầng sáu cũng khó có thể đuổi kịp.

Cứ như vậy, càng khiến việc muốn chạy trốn của hắn trở thành sự thật.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy, Sở Mặc cách xa đám người đó hơn trăm dặm, giống như chú ngựa quý đang dốc toàn lực chạy, càng ngày càng cách xathành Viêm Hoàng!

Ở phía sau hắn, có đến hơn một nghìn cường giả từ Thanh Long đạilục và Chu Tước đại lục, phân thành từng đội từng đội liều mạng truy đuổi theo.

Nhưng khoảng cách hai bên càng ngày càng lớn.

Người truy đuổi dần dần bị dồn thành từng nhóm từng nhóm.

Nhưng từ đầu đến cuối không nhóm nào có ý nghĩ dừng lại, như đang muốn phân cao thấp.

- Sao mà tên khốn khiếp này chạy nhanh vậy chứ?- Nghe nói năm đó Phiêu Diêu Cung có một bộ pháp chỉ có chưởng môn đệ tử mới được tu luyện, được gọi là Phiêu Diêu bộ. Nếu toàn lực mà chạy, giống như gió phiêu diêu tự tại. Rất có khả nang tên tiểu tử này đang tu luyện bộ pháp đó!

- Nếu ta tu luyện bộ pháp này, khẳng định lợi hại hơn nhiều!

- Đúng vậy, nếu có được bộ pháp cực phẩm như này, dù có phải bỏ bộ pháp từ trước tới nay để tu luyện lại từ đầu, ta cũng nguyện ý!

- Bớt nói nhảm đi, đuổi kịp hắn, cái gì cũng có! Không chỉ là mỗi bộ pháp thôi đâu!Nhóm đầu tiên

có người đến từ Thanh Long đường, có người đến từ Chu Tước hội. Cũng có người đến từ những phân hội khác.

Dù có gặp nhau, cũng coi như không thấy gì. Giờ không phải lúc để đánh nhau.

Đến lúc đuổi kịp được Sở Mặc, đến lúc đoạt được phần truyền thừa ấy, mới là lúc bọn họ động thủ với nhau.

Những người này đều cho rằng Sở Mặc chẳng chạy được bao xa,nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm dặm mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui