Thí Thiên Đao

- Khả năng hấp thu năng lượng của tâm pháp không liên quan đến cảnh giới. Tâm pháp tốt nhất có khi còn chẳng bị ảnh hưởng bởi cảnh giới cơ mà.

Ánh mắt nhìn Sở Mặc của Đổng Ngữ có chút biến hóa:

- Xem ra trên người tiểu tử này cũng có bí mật. Người đến từ thế giới bậc thấp như vậy lại có loại tâm pháp cường đại thế này, còn mạnh hơn tâm pháp của ta nữa.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng cãi vã. Sắc mặt Đổng Ngữ thay đổi ngay lập tức.

- Ta nói không được là không được.

Nghe tiếng nói đúng là của Tần Thi. Đổng Ngữ rất ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ nghe được giọng điệu như vậy. Tần Thi trước giờ đều rất ôn nhu, nhưng lần này có vẻ đặc biệt tức giận.

- Thi Thi, ngươi đã tranh luận với ta rất lâu rồi đó, có đáng không?

Thanh âm của Lạc Ninh truyền đến mang theo chút hận ý:

- Ngươi không thấy tiểu Anh đã thành cái dạng gì sao. Y là em ruột của ta, sau này là em rể của ngươi. Y bị người ta biến thành như vậy, ta làm sao nhịn được chứ

- Chắc chắn là có lí do. Ta với Đổng Ngữ thân nhau còn hơn cả chị em ruột. Ta hiểu nàng. Mặc dù nàng chưa từng nói thích Lạc Anh nhưng cũng sẽ không hại y.

Tần Thi run giọng, cố gắng giải thích.

- Được rồi, ngươi không cần biện minh cho cô ta. Ta tự biết rõ.

Lạc Ninh trầm giọng.

- Nếu như khi chúng ta tìm được tiểu Ngữ, nàng không ở cùng cái tên tiểu tử thấp kém kia, thì coi như ta sai. Ta sẽ xin lỗi nàng.

Tần Thi nói:

- Cho dù nàng đi cùng hắn thì sao chứ? Chỉ vì như vậy mà nóinàng hại Lạc Anh sao? Vết thương trên người Lạc Anh rõ ràng vì chiến đấu với mãnh thú ở đây mà ra.

- Chỉ là một tiểu hầu tử ở Nguyên Anh mà có thể biến đệ đệ ta thành như vậy được hay sao?

Lạc Ninh dừng bước, thanh âm có chút kích động.

- Có thể Đổng Ngữ không làm gì, nhưng chắc chắn đã nói gì đó. Nếu không tiểu Anh cũng không bị kích động như vậy. Thi Thi, đấy là tỷ muội tốt của ngươi, nhưng ngươi cũng phải phân rõ phải trái chứ…

- Nói lí lẽ sao, vậy chúng ta cùng nói cho rõ ràng.

Tần Thi hỏi ngược lại

- Giữa Lạc Anh và tiểu Ngữ có hôn ước à?

- Không có, nhưng ai cũng biết bọn họ…

- Không có hôn ước thì cũng không có trách nhiệm. Kể cả tiểu Ngữ có tình cảm với một tiểu tử nghèo đến từ thế giới cấp thấp chăng nữa thì cũng là chuyện của nàng, mặc dù chuyện này ta cũng chẳng tin. Nhưng có như vậy thật thì ngươi cũng không có quyền nói nàng có lỗi với Lạc Anh.

- Thi Thi, ngươi nói như vậy là quá tuyệt tình rồi. Ngươi không biết vì sao Lạc Anh tiến vào thế giới này sao? Ngữ khí của Lạc Ninh cũng căng thẳng hơn.

- Lạc Anh muốn theo đuổi tiểu Ngữ. Nhưng nếu tiểu Ngữ thích người khác thì cũng chỉ có thể nói hai người hữu duyên vô phận mà thôi. Hơn nữa trước khi vào thế giới này y đã làm gì chứ, đánh một kích khiến thiếu niên kia suýt chết. Tiểu Ngữ tuy hơi cao ngạo lạnh lùng nhưng tâm địa rất thiện lương. Ở trước mặt nàng mà Lạc Anh lại làm như vậy thì đã mất điểm rồi…

- Ta không quan tâm. Dù thế nào, ta cũng không bỏ qua kẻ hại đệ đệ của ta.

Lạc Ninh lạnh lùng nói

- Đáng lẽ ta không nên nói, nhưng nơi này cũng chẳng có ai. Đây là lời thật lòng, Thi Thi, nàng và Đổng Ngữ dù được sủng ái thì cũng chỉ là thứ nữ mà thôi…

Vừa nghe Lạc Ninh nói, Đổng Ngữ run lên, cố gắng không phát ra tiếng, con ngươi lóe sáng.

- Ha ha, đây là lần đầu tiên ta nghe được lời này của ngươi, thật khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa…

Tần Thi chợt cười lạnh.

Lạc Ninh lập tức nóng nảy:

- Nơi đây không có ai hết, ta nói thật lòng không được sao?

- Chẳng có gì là được hay không được. Hóa ra trong suy nghĩ của Lạc công tử vẫn luôn coi trọng thân phận. Thứ nữ sao…không biết sau này khi vị thứ nữ ngươi nói trở thành nữ đế, thái độ của Lạc gia các ngươi sẽ thế nào đây. Cũng không biết lúc ấy Đổng gia có thể vì thế mà đem đổi lại thân phận cho nàng thành con vợ cả hay không?

- Nữ đế…nói thì đơn giản. Nhưng trên đời này có biết bao thiên tài, lại có mấy người có thể xưng đế chứ.

Lạc Ninh nói

- Dù sao ta không đồng ý ngươi nhằm vào Đổng Ngữ.

Chỗ Tần Thi và Lạc Anh đứng cách chỗ Đổng Ngữ bày ảo trận khoảng hơn mười dặm. Con ngươi Tần Thi trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn Lạc Ninh nghiêm túc nói:

- Nếu ngươi còn cố chấp, ta…

- Ngươi sẽ thế nào?

Lạc Ninh hít sâu, nhìn Tần Thi.

Tần Thi hơi do dự, ngẩng đầu. Trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên vẻ quyết tuyệt, nói:

- Nếu ngươi quyết tâm nhắm vào Đổng Ngữ, chuyện giữa chúng tasẽ chấm hết tại đây. Cho dù có hôn ước, ta cũng sẽ không gả cho kẻ muốn nhằm vào tỷ muội tốt nhất của ta.

Trong ảo trận, Đổng Ngữ run nhẹ, nước mắt tí tách rơi xuống.

Sắc mặt của Lạc Ninh lúc xanh lúc trắng, nhìn Tần Thi nói:

- Trong lòng ngươi ta còn không bằng vị tỷ muội tốt kia sao?

- Ý ta không phải như vậy.

Vẻ mặt Tần Thi đau khổ.

- Nếu tiểu Ngữ tự dưng muốn nhằm vào ngươi, ta cũng sẽ không đồng ý

- Tự dưng nhằm vào á…

Lạc Ninh cười ha hả, lạnh lùng nói:

- Hiện tại ngươi còn lừa mình dối người làm gì. Thi Thi, hôm nay ta cũng sẽ nói rõ ràng. Ta không cố ý nhằm vào Đổng Ngữ, nhưng nếu chuyện này thật sự có liên quan đến nàng, ngươi sẽ làm gì?

Tần Thi lắc đầu.

- Ngươi thà tin tưởng người đang bị lửa giận làm lú lẫn là Lạc Anh, cũng không tin tưởng ta. Ta nghĩ khả năng lớn nhất là do đệ ấy thấy Đổng Ngữ đi cùng tên tiểu tử kia nên mới ghen ghét, đố kỵ, mất đi lý trí…- Thôi đi.

Lạc Ninh giận dữ quát.

- Nếu đổi lại là ta gặp tình huống như vậy cũng sẽ không thể thờ ơ. Lúc ấy chẳng lẽ không nên giận dữ mà đi chúc phúc sao?

Đổng Ngữ không nhìn nổi nữa, bước ra khỏi ảo trận, rất nhanh đi đến chỗ Lạc Ninh và Tần Thi.

- A…tiểu Ngữ, tại sao ngươi lại ở đây?

Nhìn thấy Đổng Ngữ, Tần Thi giật mình. Khi đã nhìn rõ nàng, Tần Thi hiểu Đổng Ngữ đã nghe hết cuộc cãi vã của nàng và Lạc Ninh. Lạc Ninh không ngạc nhiên chút nào. Nhìn thấy Đổng Ngữ hai mắt đẫm nước, lạnh lùng nói:

- Ngươi tới đúng lúc lắm. Ta hỏi ngươi, giữa ngươi và đệ đệ ta có chuyện gì thế? Tại sao y lại bị trọng thương như vậy? Còn tên tiểu tử kia đi đâu rồi? Chắc chắn hắn đang ở gần đây phải không?

Đổng Ngữ nhìn Lạc Ninh, thản nhiên nói:

- Giữa ta và Lạc Anh có thể có chuyện gì chứ. Y không tôn trọng ta, muốn độc chiếm ta. Giữa ta với y hiện tại không có quan hệ gì nữa. Còn chuyện vì sao y bị trọng thương, ngươi nên đi hỏi y mới đúng. Trong này nguy cơ tứ phía, bất cứ ai đều có thể gặp nguy hiểm

- Hay lắm…hay cho câu bất cứ ai cũng có thể gặp nguy hiểm. Đổng Ngữ, rốt cuộc ta cũng biết ngươi là cái loại yêu đương lăng nhăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui