Thí Thiên Đao

Bởi vì tỷ tỷ đã tự do!

Bước tiếp theo chính là mấy người họ tự do tự tại rời đi.

Về phần ác nhân Kim gia này làm sao trở về báo cáo kết quả công việc thì đương nhiên không liên quan gì đến nàng.

Vương Võ cũng dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn Phương Lan. Đây là người trong lòng của Vương Võ y, tương lai cũng sẽ trở thành vợ của Vương Võ y.Ai cũng đừng mong có thể cướp được nàng.

Trong lòng Vương Võ đã tính toán ổn cả rồi, chuyện tới đây chấm dứt, mang theo Phương Lan cao chạy xa bay.

Về phần Phương gia và nhà y, đại gia tộc như Kim gia cũng sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà diệt cả nhà người ta. Vương Võ thậm chí còn bi tráng nghĩ nếu thật sự gia tộc bị diệt môn thì sớm muộn gì cũng có một ngày y mang theo Phương Lan vương giả trở về diệt toàn bộ Kim gia, báo thù cho toàn bộ gia tộc.

Trong lòng Vương Văn và Đỗ Phi cũng vô cùng kích động, khôngnghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, không đánh mà thắng, toàn bộ giải quyết xong.

Điều này cũng không thể trách bọn họ vô tri, chỉ có thể nói tầm mắt quyết định hết thảy. Theo bọn họ, tự do của Phương Lan cũng không bị bó hẹp, như thế thì đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi.

Bên kia, Lưu Đồng còn đang nghĩ thầm phải làm anh hùng của Phương Lan.

Trên đỉnh núi Sở Mặc và Đại Công Kê đang xem náo nhiệt.Đại Công Kê lẩm bẩm nói:

- Bọn tiểu tử kia có phải đồ ngu hay không vậy?

Sở Mặc hiếm khi thấy đồng ý với quan điểm của Đại Công Kê, cười gật đầu:

- Không phải ngu, chỉ có điều… hơi khờ thôi.

Đại Công Kê bĩu môi:

- Thôi đi, ngu chính là ngu, chuyện như này ta cũng chưa thấy tiểu tử ngươi trải qua bao giờ.

- Ta cũng đã từng ngu ngốc rồi.Vẻ mặt Sở Mặc thản nhiên.

Đại Công Kê quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Mặc, cũng đồng ý gật đầu:

- Như thế… có đôi khi ngươi cũng khá ngốc.

Đúng lúc này nhân vật trung tâm của mọi chuyện, Phương Lan Phương đại tiểu thư vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của muội muội, dịu dàng nói:

- Được rồi, mọi người về cả đi, đừng làm bừa nữa.

- Bừa, bừa, bừa… làm bừa? Tỷ… tỷ không hồ đồ chứ? Tỷ nói bọnmuội làm bừa sao?

Phương Lộ giãy nảy lên, không thể tin nổi nhìn Phương Lan.

Nụ cười trên mặt Vương Văn và Đỗ Phi nháy mắt biến mất dạng. Về phần Vương Võ, sắc mặt lập tức trở lên rất khó coi. Vẻ mặt y kích động nhìn Phương Lan, trầm giọng nói:

- Lan Nhi, nàng có ý gì vậy? Chúng ta ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây cứu nàng, nàng lại dùng hai chữ này đuổi chúng ta?

Bên Kia Lưu Đồng đang giằng co với Kim Thiết Cương, trong lúc đó cũng chú ý một chút đến đây. Xuất thân gã tuy không cao nhưng tốt xấu gì cũng ở Linh Vận Môn nhiều năm, về mặt tầm mắt đương nhiên làmột thanh niên ở trấn nhỏ như Vương Võ khó có thể so sánh được.

Gã nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phương Lan, trong lòng hơi trầm xuống, thầm nghĩ chuyện này… có thể có biến rồi.

Dựa theo cách nói của mấy người Phương Lộ thì Phương Lan nhất định không muốn, không khác gì bị trói lên xe. Những người của Kim gia còn âm thầm dùng gia tộc Phương gia để uy hiếp Phương Lan, ép Phương Lan đi vào khuôn khổ.

Nhưng bây giờ điệu bộ này thì Phương Lan giống như là chủ nhân của đoàn xe vậy, đâu ra dáng vẻ bị ép buộc chứ?Đối mặt với việc Vương Võ đột nhiên bùng nổ, đôi mắt Phương Lan đỏ lên nhìn Vương Võ:

- Võ ca, chàng không tin ta sao?

Vương Võ đang có chút nóng nảy, thấy mắt Phương Lan đỏ cả lên cũng không nhịn được lòng mềm nhũn, nói:

- Lời này của nàng là có ý gì? Chúng ta sao lại làm bừa rồi?

- Đúng vậy đó tỷ, tỷ sao thế? Không phải là…

Phương Lộ trẻ người non dạ không biết nói năng, chỉ nói một nửa. Nhìn thấy sắc mặt của tỷ tỷ và Vương Võ đều cực khó coi nên lập tức im miệng. Nhưng những người ở đây ai cũng biết những lời nói của tiểu cônương này có ý gì.

Phương Lan khẽ thở dài một tiếng, tròng mắt đỏ cả lên nhìn Vương Võ hạ giọng nói:

- Ta đi theo nhóm người Kim tiên sinh là tự nguyện, bọn họ không hề phong ấn thực lực của ta, cũng không hạn chế tự do của ta.

- Nàng…

Sắc mặt của Vương Võ đại biến.

Phương Lan nhìn y:

- Võ ca, chàng có thể nghe ta nói hết được không? Chàng vốn vẫnvậy, tính tình nóng vội.

- Bây giờ nàng bắt đầu ghét bỏ ta hay sao?

Sắc mặt của Vương Võ càng trở lên lạnh như băng.

- Đồ ngu, mẹ nhà ngươi có thể chờ nàng nói hết được không? Ngươi khác gì con gấu đâu, một cô gái như Phương cô nương huệ chất lan tâm này có thể coi trọng ngươi thật sự là bị quỷ mê hoặc rồi.

Chẳng ai ngờ được, Lưu Đồng vẫn đang che mặt lại đột nhiên phát cáu. Quả thực là giận tím mặt, mắng cho Vương Võ một trận chút nữa thì hộc máu.Đỗ Phi, người mời gã ở bên kia… cũng buồn bực muốn chết. Trong lòng thầm nói xong rồi, giờ thì mặc kệ kết cục như thế nào, chỉ sợ trong lòng Vương Võ nhất định là sẽ hận ta rồi.

Nhưng Lưu Đồng dù sao cũng là một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, mắng to một trận mắng cho Vương Võ sắc mặt lúc đỏ lúc xanh nhưng không dám cãi lại.

Trên đỉnh núi, Đại Công Kê trầm trồ khen ngợi:

- Mắng thật sảng khoái, tiểu tử kia thật là một tên đần, ngay cả Kê gia cũng nhìn ra được cô nương kia rõ ràng là muốn thông qua thủ đoạn “dịu dàng” một chút để giải trừ hôn sự này. Kết quả là hắn còn càn quấy,thật sự là ngu như vậy mà cũng có người thích được, thật sự tức chết gà ta luôn!

Khóe miệng Sở Mặc co quắp, cười nói:

- Xem ngươi tức thế nào kìa, nhưng mà người kia mắng cũng thật hả giận!

Dưới chân núi, Kim Thiết Cương tán dương nhìn thoáng qua Lưu Đồng đang nổi giận đùng đùng, cười cười. Gã đương nhiên hiểu được tại sao lúc này Lưu Đồng lại phát cáu, bởi vì lời nói kia của Phương Lan khiến Lưu Đồng cảm thấy bản thân bị lợi dụng!Đội ngũ đón dâu của Kim Gia đón được Phương Lan, tuy là thủ đoạn thật sự ám muội cũng là dùng sức mạnh nhưng cơ bản thì cũng không chân chính trở mặt.

Phương Lan muốn là tới Thành Cẩm Tú rồi tìm cơ hội gặp trưởng bối của Kim gia.

Đây cũng là cách duy nhất mà một cô gái yếu ớt không quyền không thế như nàng có thể nghĩ được.

Chỉ cần trưởng bối của Kim gia có thể bị mình nói cho lung lay, như thế Kim Minh đương nhiên không dám lỗ mãng. Nhưng bây giờ đámngười Vương Võ lại lẫn vào chuyện này, như thế… chuyện sẽ phát triển như thế nào, ngay cả Phương Lan cũng không thể nắm trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui