Thí Thiên Đao

Chỗ xích sắt trên người gã ít nhất phải nặng hơn năm trăm cân!

Hơn nữa xích còn xuyên qua xương bả vai, như vậy phải đau đến mức nào!

Mà hình như cái người khổng lồ này cũng không thèm để ý tới xích sắt ở trên người, gã đi chậm là vì bị vướng số xích ở chân. Dường như trọng lượng đó với gã mà nói là không có chút ảnh hưởng nào.Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cao giọng nói:

- Đây là dũng sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, là thị vệ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, y bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người, hơn nữa tính khí nóng nảy tàn bạo, thích nhất là trò chơi xé xác người sống!

- Grrào!

Người khổng lồ không khác nào tòa tháp bằng sắt đen này làm như hưởng ứng lời nói của Hạo Nguyệt trưởng lão… rống lên một tiếng.

Âm thanh như tiếng dã thú tru lên.- Cho nên… vị tiểu anh hùng này, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu cảm thấy mình đánh không lại, bây giờ có thể xin thua luôn.

- Nếu không lát nữa, kể cả ta cũng không thể khống chế y được.

Hạo Nguyệt trưởng lão nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói, trong con người còn lóe lên tia sáng lạnh như băng.

Trong lòng Sở Mặc khẽ chuyển:

- Ngọc, cho ta xem cảnh giới của người này!

Một loạt tin tức nhanh chóng truyền đến trong đầu Sở Mặc.- Không có cảnh giới, tố chất thân thể cấp chín, trúng độc, thành phần độc tính là…

- Thuốc cần dùng để giải độc là…

- Phương pháp chế thuốc là: Sau khi tìm đủ hết, đưa vào trong không gian, đặt lên phiến đá xanh.

- Năng lượng cần thiết, cực ít.

Sở Mặc thấy được tin tức về anh thanh niên trai tráng như tòa sắt đen này xong, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.- Không có cảnh giới!

Một người khổng lồ như vậy, lại chỉ là một người thường không có bất kỳ cảnh giới nào?

- Tố chất cơ thể cấp chín? Cái này nghĩa là gì?

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng dùng ngọc lấy một ít thông tin của kỵ binh Vương Đình, trong số những kỵ binh này, người có tố chất cơ thể tốt nhất chỉ mới dừng lại ở cấp ba.

Bình thường đều tương tương với tu vi của bản thân, người cực kỳxuất sắc thì tố chất cơ thể mới cao hơn cảnh giới của bản thân một cấp.

Sở Mặc cũng từng xem qua cảnh giới và tu vi của chính mình, là mức cao nhất của tầng ba hoàng cấp, tố chất thân thể là cấp năm. Đây là đã phải cảm ơn các loại máu thịt nguyên thú cấp cao của Ma Quân giúp đỡ tẩm bổ. Còn có ngày nào cũng bị Ma Quân cho ăn đòn… Trên thực tế, điều đó cũng là vì để cải thiện và không ngừng thay đổi phần xác thịt của Sở Mặc, chỉ là phương pháp không được hay cho lắm.

Dưới sự bồi dưỡng này, tố chất thân thể của Sở Mặc mới là cấp năm. Nhưng người khổng lồ trước mắt y đã là cấp chín… Sở Mặc không khỏi gào lên trong lòng: tố chất cơ thể cấp chín… vậy chẳng lẽ sức phòngthủ của cơ thể, đã tương đương với một con nguyên thú cấp chín ư?

Thế này cũng đáng sợ quá đi?

Hơn nữa, ngọc còn cho một đánh giá là có sức mạnh bẩm sinh.

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Mặc gặp phải đánh giá có nội dung như thế này. Trước ngọc đánh giá về hắn là, có trí tuệ bẩm sinh.

Đem ra so sánh, thế nào cũng thấy đánh giá có sức mạnh bẩm sinh của cục sắt đen này nghe càng oai phong hơn một chút.Nhưng mà… Chuyện trúng độc là sao?

Sở Mặc liếc mắt nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão đang ung dung ngồi một bên, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại là do lão già này gây ra? Đúng là độc ác mà! Xem ra y đúng là thường xuyên dùng các loại độc mà tổ tiên truyền lại đi hại người rồi.

Những suy nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Sở Mặc. Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão chắp tay nói:

- Đàn ông trên thảo nguyên, chỉ có chết trận, không có sợ chết! Cho nên, trận chiến này… Ta đánh!- Được lắm!

Bọn kỵ binh Vương Đình phía Sở Mặc không nhịn được dòng máu nóng trong người sôi lên sùng sục, lớn tiếng khen ngợi.

Nhưng ở trong lòng, ai cũng toát mồ hôi thay Sở Mặc. Đối mặt với một người khổng lồ như vậy, nếu là bọn họ, liền tư tưởng chiến đấu cũng không dám. Nên nếu dù cho Sở Mặc có bỏ cuộc, bọn họ cũng sẽ không nói ra bất kỳ lời trách cứ nào.

Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cười nói:

- Ha ha, được, binh sĩ thảo nguyên khá lắm! Có dũng khí!- To con… Lên đi!

Hạo Nguyệt trưởng lão hướng về người khổng lồ như pho tượng sắt hét lớn một tiếng.

- Grrào!

Người khổng lồ ngửa mặt lên trời gầm rú giận dữ, xích sắt trên người phát ra âm thanh nghe chói tai.

Ầm!

Ầm!Ầm!

Gã bước từng bước vào trong sân, nhìn Sở Mặc, nhe răng độc ác cười nhìn Sở Mặc, nói:

- Nhóc con này, ngươi trông da mịn thịt mềm… Trông có vẻ ngon miệng đấy!

Sở Mặc nhìn ánh mắt gã khổng lồ, hơi hơi nhíu mày, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, khi gã kia nói ra những câu này trên người cũng không có chút sát khí nào tương ứng, mà ngược lại lại có một luồng oán khí mãnh liệt!Luồng oán khí này vô cùng đậm đặc, thế nên Sở Mặc rất hoài nghi, người khổng lồ này rốt cuộc đã phải trải qua những tra tấn tàn bạo đến mức nào mới sinh ra nỗi oán hận sâu sắc đến vậy?

- Đến đây đi, khổng lồ! Đến mà đánh ta này!

Sở Mặc đảo mắt, nghĩ ra một ý, liền cười tủm tỉm nói với người cao to này.

Vù!

Một tiếng vang vô cùng nặng nề vang lên, người khổng lồ vung sợi xích sắt đang xuyên qua xương bả vai trói hai cánh tay hắn lên, sợi xíchthật dài kia phi về phía Sở Mặc.

Trong không khí phát ra tiếng gió vù vù làm người ta phải run lên.

Rất nhiều kỵ binh của Vương Đình và chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả không nhịn nổi đều lùi về phía sau.

Dòng sát khí này, thật đáng sợ!

Thân hình Sở Mặc hơi hơi né sang một bên, tránh được một đòn của gã khổng lồ.Uỳnh uỳnh!

Sợi xích sắt nện một cú nặng nề lên nền đất cạnh đống lửa.

Toàn bộ mặt đất rung lên bần bật.

Chỗ đất bị xích sắt nện xuống… bị lõm thành một rãnh lớn sâu tới hơn một trượng!

Bốn phía bụi bay mù mịt, cú đòn này giáng xuống khiến lửa than văng tung tóe khắp nơi.Rất nhiều người đều hô lên một cách hoảng hốt, lùi về phía sau.

Na Y ngồi tại ghế trên, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, đứng bật dậy theo bản năng:

- Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa…

Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh nhìn thoáng qua Na Y một cách lạnh lùng, nói một câu hai nghĩa:

- Hiện giờ, không ai có thể ngăn cản nữa rồi!

Công chúa Bảo Liên nhẹ giọng an ủi Na Y:

- Đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi!- Ha ha.

Hạo Nguyệt trưởng lão cất lên một tiếngcười lạnh lẽo.

Trong lòng công chúa Bảo Liên hơi run lên, liền không thèm nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nữa, trong lòng cầu nguyện không ngừng: Lâm công tử, tất cả đều trông cậy vào ngươi… Nhất định ngươi phải trụ được, sau đó tìm cơ hội giết lão già này! Nếu không tất cả chúng ta hôm nay đều chạy trời không khỏi nắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui