Thí Thiên Đao

Mặt Phương Lan tái nhợt, giờ thì trắng bệch rồi.

Lý Phương Trung không nhịn nổi nữa, đi ra tát bốp một cái vào mặt Kim Hiền, lạnh lùng quát:

- Ngươi bán đứng em trai mình còn lắm lý do như vậy. Đúng là đồ già mồm át lẽ phải, khiến người ta buồn nôn.

Lực tát của Lý Phương Trung không nhẹ. Mặc dù không vận dụng linh lực nhưng vẫn khiến khóe miệng Kim Hiền chảy máu.

- Ta nhổ vào.

Kim Hiền nhổ mấy cái răng năng bị gãy ra, sau đó cố cười nói:

- Lời ta nói là sự thật. Nếu không phải vì Lục Thiên Minh và tiện nhân Phương Lan này, sao ta lại đi hại chết em trai mình làm gì. Nếu Kim Minh không chết, khi Lục Thiên Minh trở về, chỉ cần một câu nói của y, ta sẽ phải ngoan ngoãn giao ra vị trí gia chủ. Dựa vào cái gì chứ? Ta không cam lòng.

Sở Mặc ngạc nhiên nhìn Kim Hiền nói:

- Vì vậy mà ngươi giết anh em ruột của mình sao?

- Đúng thế.

Kim Hiền cắn răng nói:

- Ta hận Sở Mặc. Nếu hắn không xuất hiện, Kim gia không có khả năng gặp kiếp nạn lớn như vậy. Ta hận ngươi, vì ngươi khiến ta không thể sống được bình an.

Mặt Kim Hiền cực kỳ oán độc:

- Tại sao ngươi không chết trong lúc bị Linh Vận Môn đuổi giết cơchứ?

Lục Thiên Duyệt biết thân phận của Sở Mặc, nghe vậy, khóe miệng không nhịn được giật giật, thầm nghĩ: nếu ngươi biết mấy người ngươi hận đều chỉ là một người, không biết ngươi sẽ có vẻ mặt thế nào đây?

Sở Mặc đồng dạng cũng thấy câm nín. Hắn nhìn Kim Hiền, cười lạnh nói:

- Vị trí gia chủ của Kim gia sao? Chỉ loại người như ngươi mới điên cuồng vì nó, chứ với ta thì chẳng là cái gì. Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ sai Kim Minh đi tranh đoạt một vị trí gia chủ Kim gia nhỏ nhoi chắc. Sở Mặc nhìn Kim Hiền sửng sốt, thở dài:

- Đáng tiếc, Kim Minh là người không quan tâm việc tranh quyền đoạt lợi nhất trong đám con cháu của Kim gia. Kết quả lại bị một tên hẹp hòi ích kỷ hãm hại.

Kim Hiền đứng đó, dữ tợn nói:

- Ngươi nói bậy. Kim gia là đại gia tộc ở Cẩm Tú thành. Dù là đại phái như Linh Vận Môn cũng phải nhìn mà thèm nhỏ dãi. Sao ngươi lại không động tâm được chứ? Lục Thiên Minh, đừng cho ta không biết tâm tư của ngươi. Ngươi mua chuộc danh tiếng ở Cẩm Tú thành, khiến người của tam đại gia tộc cảm kích ngươi. Ngươi dám nói từ trước tới giờ ngươi chưa từng đánh chủ ý đến tam đại gia tộc hay không? Kim Hiền như một tên tâm thần, gầm rống giận dữ, tiếng nói truyền đi rất xa.

Lúc này đã có không ít người nghe tiếng chạy tới, bao gồm cả người của Kim gia và Hồng gia.

Những người này nghe thấy Kim Hiền rít gào, nhưng bọn họ không rõ chuyện gì đang xảy ra. Không biết vị gia chủ mới của Kim gia đang cãi cọ với ai.

Khi đến gần thấy Sở Mặc, tất cả đều ngẩn người. Là Lục Thiên Minh ư! Tất cả những người tới đều không thể quên được gương mặt này. Khuôn mặt của người trước khi rời khỏi Cẩm Tú thành đã nói rất vang dội.

Nhờ câu nói đó đã uy hiếp được Linh Vận Môn, mới khiến cho người của Linh Vận Môn mặc dù phong tỏa thành nhưng cũng không dám làm gì người trong thành trong thời gian dài như vậy.

Bọn họ cũng nhớ rõ, chưởng môn của Linh Vận Môn từng nghiến răng nghiến lợi nói sau khi giết chết Lục Thiên Minh, sẽ tàn sát toàn bộ Cẩm Tú thành. Vì lời này mà người trong Cẩm Tú thành mỗi ngày đều cảm thấy bất an, hoảng sợ.

Đồng thời, cái tên Lục Thiên Minh như trở thành một vị thần trong suy nghĩ của người dân nơi đây, được hầu hết mọi người tôn trọng.

Ban đầu còn có vài người nói tai họa này do Lục Thiên Minh gây ra, bọn họ bị dính xui xẻo.

Nhưng suy nghĩ này bị nhiều người khác tức giận bác bỏ:

- Linh Vận Môn thèm muốn Cẩm Tú thành không phải chuyện ngày một ngày hai. Ai mà không nhìn ra đó là một đám cầm thú chứ? Lục Thiên Minh chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

Cộng thêm sự nỗ lực âm thầm của tỷ muội Lục Thiên Duyệt và Lục Thiên Kỳ, nghi ngờ với Lục Thiên Minh cũng dần biến mất.

Đến giờ, dù mấy người Kim gia đầu nhập Linh Vận Môn, cũng không không thể không thừa nhận, nếu không vì Lục Thiên Minh, toàn bộ Cẩm Tú thành sớm đã bị Linh Vận Môn khống chế, huyết tẩy rồi.

Hiện tại, Lục Thiên Minh không tổn hao gì xuất hiện ở đây. Trừ một số người Kim gia, gần như toàn bộ mọi người đều hưng phấn. Sau khi biết mấy đệ tử Linh Vận Môn phong tỏa Cẩm Tú thành đều bị giết, bọn họ càng vui hơn, gần như sắp khóc.

Sở Mặc đưa phong thư cho người của Kim gia, người mà hắn biết lúc trước, Kim Thiết Cương.

Kim Thiết Cương chưa biết đây là Sở Mặc, chỉ biết rằng vị này là người mọi người tôn kính, Lục công tử.

Nên rất khách khí tiếp nhận lá thư. Sau khi đọc qua, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, yên lặng đem phong thư giao cho một trưởng lão của Kim gia bên cạnh. Trưởng lão của Kim gia vừa nhìn thoáng qua, mặt cũng đổi hẳn, tức giận lấy tay chỉ Kim Hiền:

- Ngươi, ngươi là đồ súc sinh!

Mấy trưởng lão truyền tay nhau đọc bức thư, biết được sự việc, đều phẫn nộ và khinh miệt nhìn Kim Hiền.

Kim Minh chết, khiến Kim gia bị đả kích rất lớn. Đúng lúc này, Kim Hiền lại đứng ra nói nên đầu nhập vào Linh Vận Môn, còn tỏ vẻ trước mặt các trưởng lão rằng gã không sợ chết. Linh Vận Môn giết đệ đệ của gã, gã rất hận nhưng Kim gia không thể chịu thêm tổn thất như vậy nữa. Gã nói gã không muốn nhìn thấy thi thể của tộc nhân lại bị treo trên cửathành Cẩm Tú thành lần nữa.

Hôm nay, Kim Hiền cũng ra vẻ nói với mấy trưởng lão, gã đến đón đệ đệ gã về nhà.

Ai mà nghĩ đến, gia chủ mới nhậm chức của Kim gia, bên ngoài đạo mạo, lại là kẻ chủ mưu hại chết Kim Minh cơ chứ. Không ai nhịn được nỗi căm giận này.

Kim Hiền vẫn đứng đó, sắc mặt dữ tợn, mắt đầy oán độc, cắn răng nói:

- Ta không có gì phải giải thích. Ta làm như vậy chỉ vì Kim giamà thôi…

Kim Hiền còn chưa nói hết, một trưởng lão Kim gia không nhịn được nữa, cầm kiếm đâm vào bụng của Kim Hiền.

- Thi hành gia pháp!

Trưởng lão này tức giận hô.

- Gia pháp!

Một trưởng lão khác cũng đâm một kiếm lên người Kim Hiền.

- Gia pháp! Lại một trưởng lão Kim gia ra tay.

Tám trưởng lão của Kim gia mỗi người đều đâm một kiếm nhưng Kim Hiền còn chưa chết.

Đây chính là gia pháp của Kim gia. Huynh đệ tương tàn sẽ phải chịu vạn kiếm xuyên thân mà chết.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng Kim Hiền, gã thống khổ, gào thét:

- Các ngươi… các ngươi dám giết hại gia chủ. Các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Kim Hiền đang nói, một ánh đao lóe lên, đầu Kim Hiền bay lên cao, máu phụt ra.

Người xuất thủ là Phương Lan.

- Ta lấy thân phận là góa phụ của Kim Minh, báo thù thay Kim Minh.

Phương Lan chém xong, vừa khóc vừa nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui