Thí Thiên Đao

- Ngươi thật là mờ ám!

Sở Mặc liếc mắt nhìn, sau đó nói tiếp:

- Các người có lẽ đều rõ, ta căn bản không có tâm tư đó!

Đám nữ nhân nghe xong, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, nhưng trong lòng cũng đều có chút thất vọng, rốt cuộc thất vọng vì cái gì, bọn họ cũng không nói rõ được.

Thực ra Sở mặc giống như là một vị hộ thần bảo vệ trong mắt họ, đồng thời cũng mang lại cho họ cảm giác an toàn vô tận. Một thiên kiêu trẻ tuổi như vậy đượng nhiên sẽ khiến đám nữ nhân nảy sinh lòng ái mộ. Ngay cả đến Thẩm Ngạo Băng còn nảy sinh cảm giác đó với Sở Mặc, chứ đừng nói là những nữ nhân trẻ tuổi khác.

Nhất là Thẩm Tinh Tuyết, khi mà Sở Mặc vẫn còn là một thiếu niên thế tục, nàng đã rất ái mộ Sở Mặc.

Tuy nhiên bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ cũng dần dần hiểu rõ trong lòng Sở Mặc, trước sau chỉ có một người con gái. Ngay cả Na Y năm xưa, tỏ tình với Sở Mặc như vậy, tới cuối cùng... thực ra cũng không có được một câu trả lời cụ thể nào của Sở Mặc.

Mặc dù Sở Mặc nể mặt Na Y, không cự tuyệt rõ ràng, nhưng thật sựsau này đám nữ nhân cũng dần hiểu rõ. Trong lòng Sở Mặc vẫn chỉ có một bóng hình đó!

Từ một vài khía cạnh mà nói, tấm lòng của Sở Mặc rất bao la, nói rằng hắn có hoài bão thống nhất thiên hạ cũng không ngoa, nhưng ở phương diện tình cảm, tim hắn chỉ dung nạp được duy nhất một hình bóng.

Điều này e là kẻ đã mất nhiều năm nay như Na Y sẽ không thể biết rõ, nhưng đám nữ nhân này thì đều hiểu. Cho nên, Thẩm Tinh Tuyết,Diệu Nhất Nương hay là Tần Thi và Đổng Ngữ, mấy nữ nhân ưu tú này chỉ có thể coi Sở Mặc như nơi nương tựa của họ, coi đó là người quan trọng nhất trong đời họ, nhưng trước nay chưa từng dám coi Sở mặc là người trong mộng của họ.

Hoa Tiểu Nha chẳng qua cũng chỉ nói đùa, làm cho không khí thoải mái hơn chút.

Nếu không thì mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí căng thẳng trước đây, khó mà tự thoát ra khỏi đó. Mặc dù bọn họ đã ra khỏi phạm vi thế lực của Âu Dương gia, nhưng ai cũng biết Âu Dương gia là một con quái vật khổng lồ thực sự, Sở Mặc cũng đã nói bọn họ cần phải trốn càng xa càng tốt, ít nhất lúc này không thể đi Khánh Phong Thành của Âu Dương gia để tránh bị báo thù rửa hận.

Một đệ tử trong gia tộc có thể tiến vào Huyễn Thần Giới vừa bị giết, với gia tộc đó mà nói quả là đả kích có tính hủy diệt.

Vậy thì hiện tại, Âu Dương gia chắc chắn hận bọn họ thấu xương, báo thù là điều hiển nhiên. Thẩm Ngạo Băng nhìn Sở Mặc, nhẹ nhàng nói:

- Với sự báo thù lúc nào cũng có thể ập đến của Âu Dương gia, ngươi có dự định gì không?

Sở Mặc mỉm cười, hắn chưa kể về sự tồn tại của hỏa long, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hai người này, Sở mặc cũng chưa kịp kể ra.

- Yên tâm đi, tạm thời chúng ta dù không có sức mạnh chống lại Âu Dương gia, nhưng Âu Dương gia nếu dám tới Cẩm Tú Thành, cũng tuyệt đối không dành được chút lợi thế nào:

Sở Mặc tự tin nói:

- Cho dù bọn chúng có dốc hết toàn lực lượng cũng nhất định sẽ thấtbại mà quay về.

- Tự tin vậy sao?

Hoa Tam Nương nhìn Sở Mặc, có chút không dám tin tưởng nói:

- Chưởng môn rốt cuộc có chỗ dựa dẫm nào, nói ra xem nào?

Sở Mặc cười lắc đầu:

- Đến lúc đó các người sẽ hiểu!

Hoa Tiểu Nha ở bên liếc mắt:

- Ghét nhất kiểu úp úp mở mở! Sở Mặc thản nhiên cười, cũng không để ý tới cô ta.

Hoa Tiểu Nha thở phì phì đi về phía Thẩm Tinh Tuyết, dùng sức vò rối tóc của Thẩm Tinh Tuyết, lẩm bẩm nói:

- Ngươi không nói, ta liền ức hiếp nàng!

Thẩm Tinh Tuyết vẻ mặt vô tội nhìn Hoa Tiểu Nha, oan ức mà nói:

- Đâu có liên quan gì tới ta?

- Hừ, ai bảo hắn ức hiếp ta đấy! Hoa Tiểu Nha cũng nói không ra tại sao, chỉ đưa mắt liếc nhìn rồi già mồm cãi lý. Tuy nhiên không khí căng thẳng vừa rồi cũng vì thế mà nhạt dần, mờ dần đi sự ám ảnh trong lòng mọi người, từng chút tan biến mất.

Chiến thuyền bay đi vun vút trong hư không, cuối cùng trở về Cẩm Tú Thành.

Dõi mắt nhìn vào tòa thành lớn nguy nga trước mặt, mặc dù không lớn bằng Khánh Phong Thành, nhưng cũng coi là một tòa thành lớn thực sự rồi.

Diệu Nhất Nương nhìn xuyên qua cửa sổ mạn tàu bằng pha lê như đang quan sát đánh giá tòa thành lớn này, nàng lặng lẽ nhìn Sở Mặc:

- Chúng ta ở Khánh Phong Thành bị người ta đánh đuổi mà thảm bại rời đi, ngươi ở đây lại gây dựng nên cả một cơ nghiệp, xem ra đời này của chúng ta nhất định phải dựa dẫm vào ngươi mà sống rồi.

Sở Mặc thoáng nhìn qua Diệu Nhất Nương, hơi hơi nhíu mày, sau đó hạ giọng nói:

- Tỷ...

- À... Đừng hiểu lầm, ý ta là ỷ vào ngươi để sống là niềm tự hào của chúng ta, người khác muốn dựa vào còn không có cơ hội mà!

Diệu Nhất Nương vừa rồi quả là có chút ca thán, nhưng nàng rất mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc, kiến thức càng nhiều thì càng cảm nhậnđược sự ưu tú của Sở Mặc. Ở bên cạnh một người giỏi giang như vậy, áp lực lúc nào cũng tồn tại, nhưng cũng có một lợi thế, đó là không cần phải quá lo lắng về tương lai của mình. Cũng giống như những gì đám nữ nhân vừa nói, người khác muốn dựa mà còn không có cơ hội dựa vào!

Trong Cẩm Tú Thành, một mảnh màu trắng bao phủ lên Kim gia.

Toàn bộ Kim gia bao trùm bởi bầu không khí tang thương. Ai ngờ được Kim Minh lại bị chính đệ đệ ruột thịt của mình sát hại bằng phương thức như vậy chứ.

Mặc dù Kim Hiền đã phải đền tội, nhưng Kim Minh cũng đâu sống lại được.

Cứ nghĩ tới những việc mà Kim Minh từng làm, trong lòng Phương Lan lại nhói đau, nàng luôn cho rằng mình đối với Kim Minh chỉ là cảm kích chứ không phải tình cảm. Nhưng đến khi Kim Minh chết đi, nàng mới hiểu, hóa ra nàng sớm đã thích chàng thanh niên này tự lúc nào không rõ. Nghĩ tới những việc mà Kim Mình làm cho nàng, Phương Lan lệ rớt hai hàng. Nàng biết, cả đời này có lẽ sẽ không có người thứ hai có thể vì nàng mà làm những việc đó.

Cho dù là có, nhưng ý nghĩa... hoàn toàn không giống như vậy!

Bởi Phương Lan của lúc trước không phải là tiểu linh thể do trời sinh gì gì cả, cũng không phải là thiên tài tu luyện, mà là một thiếu nữ của thị trấn nhỏ đến nguyên liệu luyện Trúc Cơ cũng không thu thập đủ. Ngoại trừ gương mặt, nàng căn bản chỉ có hai bàn tay trắng! &


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui