Mưa to như hạt đậu đổ ập xuống, rơi lộp độp dưới đất.
Gần đó không phải dốc núi, mà là một bãi cỏ rộng lớn, còn có những bụi cây thấp bé.
Hoàn toàn không có đình hay nhà tranh cho người ta trú mưa.
Thanh Anh hoảng hốt, ném hoa cúc đi, vội vàng đẩy Mạnh Chiêu đi về phía nông trang.
Mưa rơi rất vội, vừa mạnh vừa lớn, chỉ một lúc trên mặt đất đã đầy nước đọng.
Con đường nhỏ này vốn không bằng phẳng, hố đất bị nước che lấp.
Màn mưa dày đặc ngăn cản tầm nhìn của Thanh Anh, khiến nàng nhìn con đường phía trước có chút mơ hồ.
Lúc đẩy xe lăn về phía trước, trục bánh xe rơi vào trong hố đất bị nước đọng che lấp, đột nhiên mất thăng bằng, ngã trái ngã phải, mắt thấy Mạnh Chiêu sắp ngã xuống.
Thanh Anh sợ hãi, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Sao nàng dám để Mạnh Chiêu té ngã được, Mạnh phu nhân mà biết sẽ lột da nàng mất.
Dưới tình huống khẩn cấp, nàng vội vàng nhào qua đó, dùng hết sức lực, đẩy xe lăn sang hướng khác, khó khăn lắm mới ổn định cho xe lăn thăng bằng lại.
Mạnh Chiêu không sao, nhưng Thanh Anh thì thảm rồi.
Cả người nàng ngã dưới đất, dính đầy bùn đất, cực kì chật vật.
Mưa càng lúc càng lớn, Thanh Anh cũng mặc kệ mình ngã có đau hay không, vội vàng bò dậy từ dưới đất, vòng ra sau lưng, tiếp tục đẩy xe lăn cho Mạnh Chiêu.
“Nàng không sao chứ?” Mạnh Chiêu liếc nhìn phía sau, hỏi một câu.
Thanh Anh chớp hàng mi bị nước mưa thấm ướt, cố gắng trả lời nhẹ nhàng: “Thiếp thân không sao, đại công tử không cần lo lắng.
”“A! ” Nàng vừa đáp xong, đột nhiên thấp giọng kêu một tiếng, cả người ngã về trước, ‘rầm’ một tiếng, ngã xuống đất.
“Làm sao vậy?”Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Thanh Anh, nhưng lại vì góc độ nên không nhìn thấy người ở đâu cả.
Thanh Anh nằm dưới xe lăn, mất một lúc sau, mới chậm rãi bò dậy.
Vừa rồi nàng không để ý nhìn đường, đạp vào khoảng không, giẫm trúng hố nước khá sâu, một lúc bất cẩn, trật chân, đầu gối cũng bị đập cho trầy da, rướm máu ra ngoài.
Thanh Anh kéo lê chân trái bị thương, nhịn đau chậm rãi di chuyển đến phía trước Mạnh Chiêu, nàng cau mày nói: “Đại công tử, thiếp bị trật chân rồi, hơi đau, tạm thời không đi được.
”Mạnh Chiêu rũ mắt nhìn về phía chân trái hơi cong của nàng, thoáng thấy váy áo của nàng nhuốm máu phần đầu gối, đôi mắt u ám.
Hắn nói: “Không cần đi, ở đây đợi là được, lát nữa Mạnh Ngũ không thấy ta về, sẽ mang theo dù đến tìm chúng ta.
”Thanh Anh nghe vậy, dựa vào tay vịn xe lăn, yên tĩnh chờ đợi.
Mưa vẫn rơi không ngớt, khiến cả người Mạnh Chiêu đều ướt đẫm, gương mặt tuấn tú của hắn bị nước mưa ngấm vào có chút tái nhợt.
Thanh Anh hơi lo lắng, sợ Mạnh Chiêu mắc mưa nhiễm bệnh, như vậy sao Mạnh phu nhân có thể dễ dàng tha cho nàng được.
Nàng vội vàng cởi áo ngoài của mình, dùng nước mưa rửa sạch lớp bùn đất bên ngoài một lượt, sau đó vắt sạch nước mưa, mở áo ngoài ra, che trên đỉnh đầu Mạnh Chiêu, giúp hắn ngăn nước mưa rơi xuống.
Thanh Anh cúi đầu, tự trách nói: “Đại công tử, không phải thiếp thân cố ý, thiếp không biết đột nhiên lại đổ mưa, nếu biết trước thì sẽ không đẩy chàng ra ngoài.
”Trên đỉnh đầu không còn nước mưa tạt xuống, Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn lên, mới biết Thanh Anh che mưa cho hắn.
Hắn ngước mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Thanh Anh, thấy áo ngoài của nàng toàn bộ đều che chắn người hắn, mà cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai của nàng đứng trong màn mưa, vẫn bị nước mưa tạt ướt.
Trái tim bỗng dưng mềm nhũn, hắn không nói lời gì trách cứ nàng, giơ tay kéo nàng xuống, lấy áo ngoài che đỉnh đầu nàng.
Hắn khẽ nói: “Nàng cũng che đi, đừng đứng ngốc ở đó dầm mưa.
”Hai người chờ trong mưa suốt một canh giờ, Mạnh Ngũ vẫn chưa xuất hiện, mắt thấy trời sắp tối, Thanh Anh sốt ruột, họ không thể ở đây qua đêm được.
Nàng nhịn đau, vòng ra phía sau, dùng sức đẩy xe lăn, đi về trước.
Mạnh Chiêu lên tiếng quát nàng: “Chẳng phải nàng bị trật chân sao? Còn đẩy xe lăn làm gì, dừng lại!”Mỗi khi Thanh Anh đi một bước, đều có thể cảm nhận được cảm giác đau nhói sắc bén truyền đến từ cổ chân, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, hòa cùng nước mưa.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng bệch, không chút huyết sắc, mái tóc đen bị nước mưa thấm ướt hỗn loạn dán trên gò má nàng, chật vật lại khiến người ta đau lòng.
Nàng cắn răng đáp: “Đại công tử, trời sắp tối rồi, trong rừng có dã thú xuất hiện, chúng ta không thể ở đây qua đêm được, phải nhanh chóng trở về.
”Mạnh Chiêu có khuyên ngăn thế nào Thanh Anh cũng không dừng lại, nàng cắn chặt răng, lê chân trái bị thương dầm mưa lớn, từng bước từng bước chậm rãi đẩy Mạnh Chiêu trở về nông trang.
Trên đường bị ngã mấy lần, Thanh Anh cũng không nhớ rõ nữa, hai đầu gối bị ngã đến rách da chảy máu.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy vui mừng là trước khi trời tối hẳn, họ đã trở về nông trang.
.