Ánh mắt người đàn ông sắc bén lại lạnh giá, khiến người khác không rét mà run.Thanh Anh giật mình, cảm thấy xấu hổ như bị chồng bắt gian tận giường.
Nàng vội vàng đẩy tay Mạnh Tuân ra rồi lùi lại hai bước.Mạnh Chiêu liếc nhìn Thanh Anh vẫn ngốc nghếch đứng ngây ra đó, khẽ nhướng mày.Nữ nhân này thật là không biết nhìn sắc mặt, đứng ngây ra đó thì xem như không có gì sao?Mạnh Chiêu nhìn Thanh Anh gằn giọng: “Lại đây.”Thanh Anh căng thẳng siết chặt ống tay áo, chậm rãi đi đến trước mặt Mạnh Chiêu.
Nàng lí nhí hỏi: “Đại công tử, sao chàng lại ở đây?”Mạnh Chiêu nhìn ruộng bậc thang trước mặt, nghiêm trang nói: “Nghe nói phong cảnh ở ngoại ô phía Tây cũng đẹp, nên ta bảo Mạnh Ngũ đẩy ta đến xem thử.”“À.”Thanh Anh cũng không suy nghĩ nhiều, thật sự cho rằng Mạnh Chiêu đến đây ngắm cảnh.Phong cảnh ở đây đúng là cũng khá nên thơ.
Tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang nối tiếp nhau như thể những nấc thang dẫn lên tận trời, rất đáng để đến thưởng ngoạn.Chỉ là cảm thấy hơi trùng hợp, nơi này lại gần nhà nàng.Trùng hợp hơn nữa là hắn lại tình cờ bắt gặp nàng và Mạnh Tuân đang nói chuyện.Thanh Anh hơi chột dạ.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy cảnh Mạnh Tuân nắm tay nàng, vậy những lời Mạnh Tuân khuyên nàng hòa li chắc là hắn cũng đã nghe được.Mạnh Chiêu chắc chắn đã biết tối đó nàng nói dối, cố tình phủ nhận mối quan hệ với Mạnh Tuân.
Nói không chừng, hắn đang suy nghĩ nên xử phạt nàng như thế nào.Mạnh Chiêu lấy ống tay áo lau bàn tay của nàng, như thể muốn lau hết những thứ không sạch sẽ.Sau khi lau vài lần, hắn đặt đôi tay trắng nõn nà đó lên tay vịn xe lăn nói: “Ngắm cảnh xong rồi ta thấy hơi mệt.
Đẩy ta về phủ đi.”“Về phủ?” Thanh Anh ngẩn ra một lúc mới có phản ứng.
Nàng nhìn Mạnh Chiêu với vẻ đáng thương: “Đại công tử, phu nhân đã hứa cho thiếp về thăm nhà ba ngày.”Ý nàng là không muốn về Mạnh Phủ lúc này, hy vọng Mạnh Chiêu đừng tước đoạt thời gian thăm nhà của nàng.Mạnh Chiêu chê Mạnh Ngũ hầu hạ không chu đáo, Thanh Anh đi vắng thì đêm hắn ngủ không yên.Hôm nay đến đây là vì muốn đưa nàng hồi phủ.Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn hận không thể dùng dây buộc chặt Thanh Anh bên người, đi đâu cũng mang nàng theo.
Để nàng và Mạnh Tuân không có cơ hội mà gặp riêng nhau nữa.Vừa rồi hắn đã nghe thấy hết, tên tiểu tử thối Mạnh Tuân này dám xúi giục Thanh Anh rời khỏi Mạnh gia.Hai bên chưa ai chịu nhường ai thì Thanh Hà nhỏ nhắn dễ thương tung tăng chạy đến.Cậu ấy mở miệng réo gọi: “Tỷ ơi, mẹ nấu cơm xong rồi.
Mau về nhà ăn cơm thôi.”Đợi cậu ấy đến gần hơn mới phát hiện bên cạnh Thanh Anh có một người đàn ông lạ mặt ngồi xe lăn.Thanh Hà trước giờ chưa từng thấy những thứ hiếm lạ như xe lăn, nên không khỏi tò mò nhìn tới nhìn lui.Mạnh Chiêu trời sinh có khí chất quý phái.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Mạnh Tuân và Thanh Anh gặp riêng, trong lòng đã không vui.
Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lại càng thêm lạnh nhạt tự phụ.Thật khiến người khác cảm giác không nên đến gần.Thanh Hà nhát gan, muốn nhìn lại không dám nhìn thẳng.
Cậu ấy trốn sau lưng Thanh Hà rồi thò cái đầu nhỏ ra len lén nhìn chằm chằm Mạnh Chiêu.Mấy đầu ngón tay căng thẳng nắm chặt vạt áo của Thanh Anh.Thanh Anh xoa đầu Thanh Hà, dịu dàng nói: “Đây là đại công tử.
Nào, Thanh Hà đến chào đại công tử đi.”Thanh Hà nghe tỷ tỷ nói vậy thì ngoan ngoãn bước đến trước mặt Mạnh Chiêu, gương mặt phúng phính như quả hồ lô thưa: “Thanh Hà xin chào đại…”Chưa nói hết câu đã bị Mạnh Chiêu ngắt lời.
Hắn từ tốn nói: “Gọi là tỷ phu…”Câu nói như thể sét đánh ngang tai, khiến cả Thanh Anh và Mạnh Tuân đều sửng sốt.Thanh Anh kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Mạnh Chiêu với vẻ khó tin..