Sự hấp dẫn này không phải là kiểu cố tình uốn éo của chim công đực muốn hấp dẫn chim cái, mà đó là một loại hấp dẫn từ bên trong xương cốt tỏa ra bên ngoài.
Rất tự nhiên.
Tôi nhìn Chu Sa ở trước mặt, trong lòng thầm chửi thề.
Sao lại có phụ nữ đẹp như vậy.
Đẹp đến nỗi làm người ta phải đố kỵ.
“Là ảo giác, chúng ta đã bị lừa.
Ha ha.” Chu Sa cười nói.
Bị lừa mà còn vui vẻ như vậy sao?
“Có thể phá giải không?” Tôi hỏi.
Dù sao Chu Sa đã là quỷ hơn 80 năm, dù tính thuật pháp hay tu vi đều lợi hại hơn tôi nhiều.
Ngay cả sự tinh tường cũng vậy, nếu không phải Chu Sa phát hiện ra điều dị thường thì cõ le tôi sẽ còn đứng ở cái gọi là “tầng 13” chờ Cố Chước đến tết Công Gô.
“Chuyện này…” Chu Sa đột nhiên tỏ vẻ phân vân.
Hai tay đang khoanh ở trước ngực, ngon tay xanh nhạt đang nhẹ nhàng gõ, hiển nhiên đang suy nghĩ.
“Sao thế?” Tôi nhướng mày.
Tự nhiên tôi cảm giác có chuyện xấu.
Có phải Chu Sa đang suy nghĩ xem có nên hóa giải ảo cảnh này không?
Hai chúng tôi là một đội kìa!
“Sợ là không phá giải được.
Đối phương là Độc giác ngũ thông, đã từng là bá chủ một vùng, nếu tôi phá ảo cảnh của bọn họ chẳng phải tự đưa mình vào nguy hiểm, sẽ bị truy đuổi sao?” Chu Sa chậm rãi nói.
Cô ấy cười như không cười, cảm giác giống hệt bộ dáng lúc mới gặp cô ấy vào đêm qua.
Sự nguy hiểm toát ra từ vẻ kiều diễm.
Tôi trở nên nghiêm nghị: “Cố Chước đang ở ngay trên lầu đấy.
Hơn nữa Bạch tiên cũng đang ở cùng Cố Chước, cô không vì Bạch tiên mà suy nghĩ một chút sao?”
Tôi nhắc nhở.
Cô ấy và Bạch tiên có quan hệ tốt như vậy hẳn sẽ không bỏ mặc Bạch tiên.
“Ha ha, cô không cần phải mang chủ nhân để dọa tôi.” Chu Sa đưa lưỡi liếm môi, nói: “Hôm qua tôi đã thắc mắc, chỉ là một người bình thường sao lại có năng lực lớn như vậy.
Sau suy nghĩ cẩn thận, thuật pháp của cậu ta cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu đều do những lá bùa kia cùng các bộ xương khô, chỉ cần không có hai thứ này thì hai người cũng chỉ là rác rưởi, không đáng để lo.”
“Ha ha, thật sao…?” Ngay khi Chu Sa lên tiếng phân tích, ở lối lên cầu thang giữa hai tầng không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Thân ảnh kia được bao phủ bởi bóng tối khiến tôi và Chu Sa không phát hiện ra, lúc này cười giễu cợt một tiếng, bước ra từ bóng tối.
Ánh sáng từ bên trên chiếu vào người anh tạo ra một cái bóng dài hình vòng cung, giống như lưỡi hái trong tay tử thần, mang theo sát ý.
“Đã sớm nói rồi, cô thấy hai người bọn họ không xấu là bởi bọn họ không đánh lại được cô.” Cố Chước vừa nói vừa lôi ra một cái đầu tròn vo trọc lốc.
Bịch một tiếng, Bạch tiên bị xém xuống dưới chân Chu Sa.
Hai mắt Cố Chước nhìn chằm chàm Chu Sa, lại nói với tôi: “Một khi bọn chúng có khả năng phản công lập tức sẽ thành chó dữ cắn người.”
“Ngươi…” Chu Sa khom lưng đỡ lấy Bạch tiên, nhanh chóng kiểm tra một lần.
Thật may, vẫn còn thở.
Lại ngẩng đầu, trong mắt Chu Sa đầy vẻ khiếp sợ: “Sao ngươi đoán được…”
“Đoán được các ngươi sẽ mượn cơ hội trả thù sao? Ha ha, nói thật, vốn chỉ định thử các ngươi một chút, không ngờ các ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy.
Ta vốn không lên tầng 15, vẫn luôn ở tầng 10 xem các ngươi, chờ ngươi lộ ra đuôi cáo.” Cố Chước nói.
Trong tay anh ấy xuất hiện một lá bùa vàng.
Trên mỗi tấm bùa vàng đều lộ ra dương khí bàng bạc.
Đừng nói khi nó cháy, chỉ cần ánh sáng bàng bạc này đã khiến tôi cảm thấy dương khí ập vào trước mặt.
“Ngươi nói không sai, không có bùa cùng xương khô thì ta chỉ là phế vật.
Ha ha, đáng tiếc, ta có bùa, hơn nữa lại có rất nhiều.” Cố Chước cười dữ tợn.
Nói rồi anh ấy lại móc từ trong túi ra.
Một lá bùa.
Hai lá.
Ba lá.
…
Giống như móc mãi vẫn không thể hết.