Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một Bản Dịch


"Vậy..."

Giờ phút này, Lý Viện cũng không biết nói cái gì cho phải, mãi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi tiếp: "Lý do là gì? Giống cái kiểu chỉ phúc vi hôn (đính hôn từ trong bụng mẹ) có trên mấy bộ phim truyền hình với tiểu thuyết mạng máu chó ấy hả?

"Cũng không phải là chỉ phúc vi hôn! Nhà bên kia là một chiến hữu năm xưa của cha tớ.

Cũng không biết là ai nói ra trước, mà gia đình hai bên lại ăn nhịp với nhau!" Tần Tố Tố cười khổ nói.

Cô không ngờ, có ngày kịch bản máu chó này lại xảy ra trên người mình.

"Vậy nhà bên kia làm gì thế?” Sau một hồi trầm mặc, Lý Viện mới lên tiếng.

"Nhà trai có một công ty Y tế đã được niêm yết, gọi là Y tế Từ thị gì đó." Tần Tố Tố suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cái gì? Y tế Từ thị hả?" Lý Viện lập tức hít vào một hơi khí lạnh: "Bảo sao! Thì ra là Y tế Từ thị!"

"Ghê gớm lắm hả?" Tần Tố Tố sững sờ.


Cô chỉ nghe được chút thông tin ít ỏi từ trong miệng người nhà, hơn nữa bản thân vốn đã rất chống đối chuyện này, cho nên cô cũng không đi tìm hiểu.

"Ừm! Tập đoàn Y tế Từ thị là tập đoàn Y tế lớn nhất nhì ở Hạ quốc, dưới trướng còn có nhiều bệnh viện hạng ba nữa, tiềm lực siêu mạnh đó." Lý Viện khẽ gật đầu.

Người khác có thể không rõ lắm, nhưng với tư cách là người trong ngành y, cô ấy đã nghe không ít lần nghe đến cái tên Tập đoàn Y tế Từ thị rồi.

"Vậy cậu đã gặp “vị hôn phu” đó chưa?" Sau khi bình tĩnh trở lại, Lý Viện lại tò mò hơn.

Khỏi cần phải nói, chỉ xét về phương diện thực lực, thì công tử của Tập đoàn Y tế Từ thị đủ để xứng đôi với Tần Tố Tố rồi.

"Không gặp đâu! Cha tớ bảo tớ xem ảnh hắn, tớ còn không xem.

Nhưng tớ nghe nói hắn là một tiến sĩ Y khoa ở bên nước ngoài thôi.” Tần Tố Tố quyết đoán lắc đầu.

"Còn là tiến sĩ Y khoa sao? Tố Tố à, cậu đừng nói tới nghe lui, chỉ cần dáng dấp nhà trai không xấu, thì hai người thật ra cũng..." Lý Viện vô thức nghiêng người sang.

"Cũng cái gì mà cũng, mẹ tớ nói người đàn ông đó năm nay mới 22 tuổi, tớ còn lớn hơn hắn ta ba tuổi cơ!" Tần Tố Tố hung hăng trừng mắt liếc Lý Viện.

Sau nhiều năm làm bạn thân, Lý Viện chỉ cần nhìn một cái.

là có thể biết đối phương đang nghĩ gì.

"Chờ chút? Lớn hơn ba tuổi? Tiến sĩ Y khoa 22 tuổi? Trời ơi!" Lý Viện lại sững sờ.

Cô ấy đã nghe nhiều về sinh viên y khoa tốt nghiệp đại học chính quy lúc 22 tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy biết được có người trở thành tiến sĩ Y khoa 22 tuổi đấy.

"Ừ! Cậu nói xem, tớ bây giờ nên làm gì đây?" Tần Tố Tố nhìn về phía Lý Viện.

Lúc nghe mẹ mình giới thiệu bằng cấp của đối phương, cô quả thực có chút bất ngờ, nhưng đồng thời lại càng kiên định với quyết tâm từ chối cuộc hôn nhân này.

Kẻ có thể tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi 22, nếu không phải yêu nghiệt thì cũng là biến thái! Người bình thường ai lại có thể tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi 22 chứ?


"Tố Tố này, mặc dù chuyện này thật sự quá vô lý, nhưng cậu cũng không cần đến mức đó chứ.

Nếu không thì như vậy đi, cậu xin nghỉ phép dài hạn rồi đi du lịch thư giãn một chút, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi tính tiếp? Biết đâu, bác trai với bác gái…”

Một hồi lâu sau, Lý Viện đã đưa ra ý kiến của mình.

"Hầy, cậu không biết thái độ của cha mẹ tớ kiên quyết tới mức nào đâu, giống như trúng tà vậy.

Tớ chỉ cần vẫn ở Ma Đô, thì chắc chắn không thể trốn được chuyện này đâu.” Tần Tố Tố lại lắc đầu.

"Có lẽ…."

Bầu không khí lâm vào trầm mặc một lần nữa, cho đến khi rất lâu sau đó, Tần Tố Tố mới mở miệng lần nữa.

"Viện Viện, dù sao lần này bất cứ giá nào tớ cũng sẽ không tiếp tục ở lại Ma Đô nữa! Tớ định tự lái xe đi du lịch một vòng rồi tính tiếp! Sau khi ổn định được tâm trạng, thì bắt đầu đi tìm việc làm mới cũng chưa muộn.”

"Vậy thì, cậu tự lái xe đi du lịch, nhất định phải chú ý an toàn đó!" Lý Viện thở dài một hơi.

Định nói lại thôi, cuối cùng cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
….
Thời gian nhoáng một cái, đảo mắt đã là mười hai giờ sáng.


Tiểu thị trấn Băng Hồ.

Nhìn đống đổ nát trước mắt, cùng với xà gỗ vứt đi được đắp lên bên cạnh, xà nhà gỗ cùng với những đinh sắt và khung sắt chất đống bên cạnh, đám người Lưu Ninh và Hà Sơn nhíu chặt lông mày.

"Anh Lưu, tôi cũng không ngờ trong đống đổ nát có nhiều rác phế liệu như vậy.

Chúng ta đã quần quật suốt mấy tiếng rồi mà còn chưa xong, tôi thật sự cũng không biết hôm qua Từ Hành làm thế nào?” Hà Sơn xoa xoa bả vai, không nhịn được mở miệng nói.

Trước đó, bọn họ vốn tưởng rằng bốn người cùng lắm là mất hơn hai tiếng là có thể dọn dẹp xong đống đổ nát, kết quả vừa khéo rất chuẩn, bọn họ quần quật đến trưa nhưng chỉ mới dọn xong một nửa đống đổ nát.

Thậm chí, trong quá trình dọn dẹp, Lưu Ninh không cẩn thận, bị đinh sắt quẹt trúng, bị thương ở mắt cá chân.

Cứ theo tiến độ này, bọn có thể dọn dẹp xong đống đổ nát trong hôm nay thì đã rất tốt rồi, căn bản không có thời gian chú ý tới Từ Hành bên kia.

"Có thể là hôm qua Từ Hành đã ăn may, dọn dẹp đống đổ nát không có phế liệu linh tinh! Nếu không thì như vậy đi, Vương Hâm, cậu qua bên kia xem xét Từ Hành đang làm cái gì trước đi? Có phải đang ăn lương khô cho bữa trưa không! Những người còn lại thì làm thêm một lúc nữa!”

Bên cạnh, Lưu Ninh suy nghĩ một chút rồi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận