Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một Bản Dịch


"Nhưng nếu thay đổi góc độ suy nghĩ, thì đây cũng không phải là chuyện xấu! Lãnh đạo cấp trên chắc chắn sẽ cân nhắc đến tính đặc thù của thôn này, các nhiệm vụ xóa đói giảm nghèo có liên quan cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Một người giàu có, thì cả thôn đều giàu có!" Dừng lại một chút, người đàn ông trung niên lại nói.

"Vâng, em cũng nghĩ vậy! Đúng rồi, anh Vương, anh làm việc ở đây nhiều năm rồi, ắt hẳn cũng biết tới tiểu trấn Băng Hồ! Em muốn hỏi một chút, trước đây tiểu trấn Băng Hồ lấy điện nước ở đâu thế?" Lý Mai tranh thủ lúc mì gói chưa chín, vội vàng hỏi.

Không còn cách nào khác!

Mặc dù biên chế của thôn đã được chính thức phê duyệt, nhưng vấn đề điện nước hiện vẫn chưa được giải quyết.

Hạ quốc có quy định, thôn nào cũng phải có điện nước, đường sá, nếu như thôn Băng Hồ không có điện nước, thì cán bộ thôn cần phải ra mặt giải quyết.

"Điện nước của tiểu trấn Băng Hồ à?"


Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc, chìm vào hồi ức, mãi đến một lúc sau mới nói: "Vài chục năm trước, tiểu trấn Băng Hồ rất thịnh vượng với dân số còn đông gấp mười lần huyện của chúng ta, nhưng nguồn điện nước ở nơi đó được cung cấp bởi chính công ty dầu mỏ Hạ quốc, chứ không liên quan đến các cơ quan chức năng địa phương."

"Hả? Không liên quan đến các cơ quan chức năng địa phương?" Lý Mai lập tức ngây người.

Thực ra, cô đã suy nghĩ về vấn đề này suốt chiều nay.

Sau khi người dân tiểu trấn Băng Hồ rời đi, nếu như các đường nước và đường điện không bị phá hỏng, thì chỉ cần nộp đơn xin mở lại là có thể giảm bớt được rất nhiều phiền phức.

Bây giờ thì hay rồi, hóa ra chính quyền địa phương từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào nơi đó, vậy thì phải làm sao bây giờ?

"Vậy phải làm sao? Việc xin lắp đặt đường nước và đường điện cho một thôn chỉ có một người hoàn toàn không khả thi, nếu như nộp đơn thì chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng không nộp đơn thì lại vi phạm chính sách có liên quan." Quay lại hiện tại, Lý Mai cảm thấy vô cùng lo lắng, thậm chí còn quên mất mì gói đã chín, nếu không ăn ngay sẽ thành bột hồ mất.

"Tiểu Lý, em đừng lo, anh Vương sẽ nghĩ cách cho em!" Hoặc là cảm thấy không đành lòng, hoặc là cảm thấy Lý Mai đáng thương, sau một hồi im lặng, người đàn ông trung niên lại lên tiếng.

"Hả? Anh Vương, anh có cách sao?” Nghe vậy, Lý Mai vội vàng đứng dậy như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.

"Thế này, đối với vấn đề điện nước, em có thể đi tìm người dân tên là Từ Tân Sinh đó! Không, phải gọi là cán bộ cấp cao của thôn mới đúng.

Em hãy nói với cậu ta rằng, chính quyền huyện A Sái khó có thể giải quyết vấn đề điện nước cho thôn Băng Hồ, nhưng có thể căn cứ vào nhân khẩu của thôn để bồi thường một khoản tiền điện nước thoả đáng." Người đàn ông mỉm cười.

"Căn cứ vào nhân khẩu để bồi thường?" Lý Mai nhíu mày.

"Ừ! Thôn Băng Hồ chỉ có một người, cho nên số tiền bồi thường điện nước hàng năm không nhiều lắm.

Lãnh đạo cấp trên chắc chắn sẽ phê duyệt!"


"Nhưng nếu như người dân đó thực sự cần dùng điện nước thì phải làm sao?" Im lặng một lúc, Lý Mai vẫn có chút do dự.

"Tiểu Lý, em còn non quá! Chỉ cần tiền bồi thường điện nước được chuyển đến tay cậu ta, thì việc sử dụng số tiền đó như thế nào để có điện thì chính là chuyện của cậu ta.

Nếu có bản lĩnh thì tự phát điện, không có bản lĩnh thì dùng nến.
Nước cũng vậy! Dù sao đi nữa, thôn Băng Hồ cũng không thiếu nước.

Ngoại trừ con sông nhỏ ở phía bắc, thôn Băng Hồ còn có một hồ nước ngọt rất lớn cách đó bốn mươi km." Người đàn ông trung niên quả quyết đáp.


"Anh Vương, như vậy được không?" Lý Mai vẫn còn hơi do dự.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm như vậy thực sự có thể giảm bớt được kha khá thủ tục.

Nếu hiện tại hấp tấp báo cáo vấn đề điện nước lên phía trên, có khi thủ tục giấy từ còn chưa hoàn tất, thì người dân thường trú này đã bỏ đi vì không chịu nổi môi trường ở đó rồi.

"Thế này đi, ngày mai em có thể sắp xếp thời gian để gọi điện liên lạc với người tên Từ Tân Sinh này, xem xem ý kiến của cậu ta như thế nào? Nếu cậu ta có ý kiến thì tính tiếp, còn nếu như cậu ta không có ý kiến thì chẳng phải là xong rồi sao?" Người đàn ông nói tiếp.


"Cũng được, dù sao thì khi đăng ký thường trú, Từ Tân Sinh này cũng để lại số điện thoại, tiện thể em sẽ nói luôn với cậu ta về việc nhập biên chế cho thôn Băng Hồ luôn." Nghĩ một lúc, Lý Mai thấy đây là một ý kiến không tệ.

Tốt hơn hết là nên thông báo trước mọi việc thay vì tự mình đưa ra quyết định, dù sao thì cô cũng chỉ là một cán bộ thôn thôi.

"Đúng rồi, sau khi em nói xong những chuyện đó thì hãy bảo Từ Tân Sinh điền một bản lý lịch chi tiết, không phải lãnh đạo đã phê chuẩn cậu ta làm bí thư thôn Băng Hồ trong buổi họp thảo luận hồi chiều rồi sao? Bước tiếp theo là nộp hồ sơ báo cáo lên cấp trên đó, em làm như vậy thì tránh phải chạy đi chạy lại, dù sao thì việc di chuyển tới đó cũng không hề dễ dàng."

"Vâng, em biết rồi!" Lý Mai gật đầu.

"Được, vậy tiếp tục đi, anh đi trước đây!"

"Cảm ơn anh Vương đã chỉ bảo!"

"Không có gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận