Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một Bản Dịch


"Đăng ký nhân khẩu thường trú? Được! Vậy chiều nay tôi đi luôn, tranh thủ ngày mai về sớm! Tiền thì không cần đâu, tôi vẫn có một ít, chắc là đủ rồi.”

Lưu Minh không nhận tiền mặt.

Ông bị mất vật tư trong quá trình đi bộ, chứ không mất ví.

"Như vậy sao được?" Từ Hành lại đưa ra.

Trong cuộc trò chuyện vào buổi sáng, Lưu Minh đã kể rất nhiều chuyện trước đây.

Vì lẽ đó, Từ Hành biết được Lưu Minh trước đây vốn có địa vị xã hội không thấp, nhưng ông ta bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền trong tay.

"Tiểu Từ, cậu có thể thu nhận tôi, là đã khiến tôi cảm kích lắm rồi! Hơn nữa, nếu không phải vì tôi, thì cậu ắt hẳn cũng không cần phải mua sắm vật tư! Hơn nữa, trời mưa ở Tây Bắc không phải là mưa dầm như ở phương Nam." Lưu Minh kiên quyết lắc đầu.

"Nhưng mà..”

"Tiểu Từ, lần này cậu hãy nghe theo tôi, nếu không thì tôi cảm thấy áy náy lắm! Chờ đến khi nào tôi thực sự không còn tiền nữa, đến lúc đó chúng ta tiêu số tiền này, thế nào?”

“Thôi cũng được!” Đối diện ánh mắt chân thành và kiên định của Lưu Minh, Từ Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng đành nhận lại tiền.


Hắn biết, lần này nếu không để Lưu Minh dùng tiền của mình, thì ông ấy ở lại đây sẽ không cảm thấy thoải mái, thậm chí còn cảm thấy không tiện.

“Được rồi! Đến lúc ăn cơm, tôi sẽ lên danh sách vật tư cần mua!”

“Được!”

Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã là hai giờ chiều.

Bên cạnh phòng nhỏ.

Một chiếc xe bán tải lao đi, chỉ còn lại một mình Từ Hành.

Buổi trưa, sau khi đưa ra quyết định, hai người ăn qua loa bữa trưa, sau đó Từ Hành lên một danh sách vật tư.

Ngoài chăn ga gối đệm của Lưu Minh ra, thì về cơ bản đều là lương thực, rau, thịt.

Hơn nữa lần này Từ Hành còn đặc biệt dặn Lưu Minh nhất định phải mua thịt tươi.

Là một đầu bếp hàng đầu, cho dù không có tủ lạnh, hắn cũng có cách bảo quản thịt tươi, rau xanh.

“Bác Lưu nói đúng, trước khi trời mưa nhất định phải dựng xong nhà vệ sinh, nếu không thì thật không tiện chút nào.

Nhưng làm nhà vệ sinh nào thì tốt đây?”

Khôi phục vẻ bình tĩnh, Từ Hành nhìn thoáng qua sau lưng.

Thực ra, hắn không cần lo lắng vị trí nhà vệ sinh, bởi vì khu vực đằng sau căn nhà thép tiền chế ba phòng vẫn còn một khoảng đất trống rất lớn.

Tuy nhiên, hắn đang phân vân nên xây loại nhà vệ sinh nào.

Nhà vệ sinh khô?

Xây dựng thì khá dễ, chỉ cần đào một cái hố ở bên kia rồi lợp một cái mái che là được.

Nhưng bây giờ là mùa hè, mùi nhà vệ sinh bốc lên chắc chắn không nhẹ.

Nhà vệ sinh nước?


Mùi nhà vệ sinh nước nhỏ hơn nhiều so với nhà vệ sinh khô, nhưng hưng bây giờ tiểu trấn Băng Hồ không có điện cũng chẳng có nước, căn bản không có điều kiện để xây nhà vệ sinh nước!

“Vậy phải làm sao? Nhà vệ sinh khô cũng không được, nhà vệ sinh nước cũng không không.

Còn loại nhà vệ sinh nào nữa?"

Trong lúc nhất thời, Từ Hành đúng là không biết phải làm sao.

Reng reng reng.

Ngay khi Từ Hành đang băn khoăn không biết xây nhà vệ sinh như thế nào, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Hửm?"

Hắn lấy điện thoại ra xem, đến khi nhìn rõ cuộc gọi hiển thị màn hình, Từ Hành đột nhiên lộ vẻ ngạc nhiên.

“Anh Phàn!"

Phục hồi tinh thần, Từ Hành vội vàng nghe điện thoại.

Hóa ra, người gọi điện đến không phải ai khác mà chính là Phàn Thiên, người từng cắm trại ở đây, sau đó đưa 200 tệ cho hắn.

Trong trường hợp này, cũng khó trách khi Từ Hành lại cảm thấy bất ngờ.

"Tiểu Từ, cậu có đang bận không?” Ngay sau đó, giọng cười ha hả của Phàn Thiên truyền ra từ điện thoại.


"Không có việc gì, anh cũng không phải là không biết, bên tôi thực ra chẳng có việc gì cả.” Từ Hành thuận miệng nói.

“Vậy được! Người anh em, cậu giỏi thật đấy! Tôi không ngờ cậu học y, càng không ngờ đêm qua cậu lại cứu được một người đi bộ đường dài.” Phàn Thiên lại cười.

"Hả? Anh Phàn, sao anh lại biết?”

"Tin tức đã lan truyền trong nhóm đạp xe chúng tôi, không ít người đi xe đạp khác còn nhắn tin riêng cho tôi, khen ngợi tôi đã kịp thời chia sẻ vị trí của cậu trong nhóm, khiến cho tôi cảm thấy ngại quá.

Dù sao đi nữa, người là do cậu cứu, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Nói thì nói vậy, nhưng có thể nghe ra Phàn Thiên thực sự rất vui.

"Anh Phàn, thực ra tôi cũng không có bao nhiêu công lao! Nếu không phải nhóm anh Long đưa người tới đây, vậy thì người đó chắc chắn đã chết rồi.” Từ Hành vội vàng nói thêm.

Thực ra, đối với lần cứu người này, từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng nhóm người Vương Long mới là những người thực sự cứu người, còn chính mình chỉ là tình cờ đụng phải mà thôi.

"Đừng khiêm tốn nữa! Cậu và đám người Tiểu Vương đều là người tốt!” Ngập ngừng một chút, Phàn Thiên lại nói: "Tiểu Từ, là thế này, sáng nay tôi ở thành phố Tửu Cách đã đặt mua một nhà vệ sinh di động cho cậu, ước tính khoảng trưa mai sẽ được giao đến tiểu trấn Băng Hồ.

Đến lúc đó, cậu nhớ nhận nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận