Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một Bản Dịch


"Anh Lưu, vậy chúng ta qua đó luôn à? Hay là đợi trời tối hẳn rồi hẵng đi?"

Rất nhanh,

Một thanh niên khác chui ra khỏi lều vải, chính là Hà Sơn.

"Đợi trời tối hả?"

Lưu Ninh quay đầu nhìn Hà Sơn.

"Vâng! Ngay cả khi không thể dựng lều, Từ Hành vẫn có thể tận dụng chiếc xe bán tải lớn để làm nơi trú ẩn, vì vậy cậu ta chắc chắn có thể trụ được trong hôm nay.

Chúng ta chỉ cần lặng lẽ đến đó vào ban đêm để xác nhận xem cậu ta có an toàn không là được.” Hà Sơn nói ra suy nghĩ của mình.

Mặc dù không cho rằng Từ Hành có thể bám trụ lâu dài ở thị trấn dầu mỏ bỏ hoang này, nhưng Hà Sơn không thể không thừa nhận rằng lượng vật tư mà Từ Hành mang theo nhiều hơn rất nhiều so với của bọn họ.

Nếu nhhư hắn ta có thể có được số vật tư của Từ Hành, thì sinh sống ở thị trấn này vài tháng hoàn toàn không thành vấn đề.


"Anh Lưu, lão Hà nói đúng đó! Dựa vào tình trạng lúc trưa của tên nhóc đó, thì cho dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ cắn răng chịu đựng hết hôm nay! Tôi dự đoán, sớm nhất thì phải đến ngày mai hoặc ngày kia thì cậu ta mới từ bỏ."

Ngay sau đó, một thanh niên khác chui ra khỏi lều bên cạnh.

Lần này, trong số ba cao thủ sinh tồn ngoài trời đi cùng Lưu Ninh, ngoài Hà Sơn ra, thì hai người còn lại có tên là Mã Xung và Vương Hân.

Người vừa lên tiếng chính là Mã Xung.

"Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn muốn xem xét cho yên tâm.

Chủ yếu là vì trời tối rồi, tôi cũng không nhìn rõ tình hình thông qua ống nhòm.

Suy cho cùng, nếu như Từ Hành có chuyện gì bất trắc, thì chúng ta không thể báo cáo với chủ tịch được." Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Ninh xua tay.

Mặc dù cảm thấy hai người kia đều có lý lẽ, nhưng ông ta hiểu rõ chủ tịch của mình muốn điều gì.

Việc đưa về một Từ Hành bị thương và một Từ Hành lành lặn trở về là hai điều khác nhau!

"Được thôi! Anh Lưu, chúng ta qua đó đi, để cho lão Mã và lão Vương đi tìm củi.

Ban đêm ở đây mà không có ánh sáng thì không được đâu!"

Thấy Lưu Ninh kiên quyết, Hà Sơn cuối cùng cũng gật đầu.

Lần ra ngoài này, bọn họ dự đoán Từ Hành cùng lắm cũng chỉ bám trụ được ba ngày, thế nên không mang theo tấm pin năng lượng mặt trời, mà chỉ mang theo hai cục pin dự phòng có thể sạc điện thoại di động.

Vừa rồi, bốn người còn định cùng nhau đi tìm củi trước rồi mới đến đó xem Từ Hành.

"Đi thôi!"

Lưu Ninh vận động một chút, sau đó quay người lấy kính viễn vọng công suất lớn từ trong lều ra.

Thị trấn dầu mỏ rất lớn!


Để không bị Từ Hành phát hiện, đám người Lưu Ninh và Hà Sơn đã ẩn nấp ở nơi xa nhất của khu đổ nát.

Sau khi mò mẫm suốt nửa giờ, Lưu Ninh và Hà Sơn mới lặng lẽ đến được "điểm quan sát" đã được xác định trước đó.

Hai người nằm trên khu đổ nát ở đó, dùng kính viễn vọng công suất lớn có thể nhìn thấy rõ khu vực hoạt động của Từ Hành.

"Chờ đã, đây...!Đây là chuyện gì thế?"

Ngay sau đó, Lưu Ninh cầm kính viễn vọng công suất lớn để quan sát tình hình ở xa, ông ta vốn đang bình tĩnh trở nên vô cùng kinh ngạc, đến cuối cùng thì nhíu chặt lông mày.

"Sao vậy? Anh Lưu? Từ Hành xảy ra chuyện à?"

Hà Sơn ở bên cạnh, trông thấy sắc mặt Lưu Ninh không ổn, hắn ta không khỏi sửng sốt, còn tưởng Từ Hành gặp phải bất trắc.

"Cậu xem đi."

Lưu Ninh cau mày, vừa lắc đầu vừa đưa kính viễn vọng công suất lớn cho Hà Sơn.

Ngay sau đó, sau khi Hà Sơn nhìn rõ tình hình ở phía Từ Hành, thì biểu cảm của hắn ta dần trở nên giống hệt Lưu Ninh.

Thậm chí, hắn còn hạ ống nhòm xuống, dụi mắt một lần, muốn xác định xem mình có hoa mắt không.

Trong ống kính, ngoại trừ khu vực khu đổ nát đã được dọn dẹp, thì Từ Hành đang cầm một chiếc lương khô, vừa đi tìm củi xung quanh khu đổ nát, có lẽ là đang chuẩn bị cho việc qua đêm.


Mãi đến rất lâu sau, Hà Sơn mới từ từ hạ ống nhòm xuống rồi nhìn về phía Lưu Ninh,

"Anh Lưu, cậu ta...!Cậu ta làm thế nào mà có thể dọn sạch một khu đổ nát chỉ trong vòng nửa ngày, khiến cho nơi đó ra hình ra dáng.

Hơn nữa, cậu ta còn biết sử dụng xe bán tải để làm tường, rồi dựng một tấm pin năng lượng mặt trời ở bên cạnh đó.

Cậu ta không phải là một tiến sĩ y khoa thậm chí không biết dựng lều sao?"

Hà Sơn không thể không nghi ngờ!

Cho dù là lựa chọn khu đổ nát hay vị trí dựng lều, hắn ta cũng cảm thấy đối phương giống như một cao thủ hàng đầu trong lĩnh vực sinh tồn ngoài trời vậy.

Quan trọng nhất, nơi ở của Từ Hành trông có vẻ sạch sẽ, thoải mái và an toàn hơn vị trí cắm trại của bọn họ.

Như vậy, làm sao mà không kinh ngạc cho được?

Chỉ xét riêng điểm này, thì biểu hiện của Từ Hành đã vượt qua trình độ của bọn họ ở một mức độ nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận