Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Thập Thất đi đâu rồi? Đương nhiên sẽ không có mấy kẻ không biết thức thời đến bắt cóc cướp người vào thời điểm người ta sắp làm tiệc vui, thật ra là Thập Thất khi sắp đến thời khắc quan trọng nhất đời người, nhìn thấy quá nhiều thứ cho tiệc vui, nghe quá nhiều lời chúc phúc và trêu chọc, hắn đột nhiên có cảm giác muốn trốn, cảm thấy tất cả những thứ này đều không thật, dùng từ thịnh hành ở hiện đại thì là, hắn mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân.

Đêm đã khuya, mà người trong bảo vẫn đang bận rộn, Thập Thất nằm trên mái nhà nghe tiếng pháo hoa đằng xa, trong lòng hoảng sợ không sao thôi được, hắn không khỏi nhớ đến thời điểm này năm ngoái, mình vẫn còn là một thị vệ bình thường, tránh trong chỗ khuất bảo vệ chủ tử, khi đó hắn hoàn toàn không nghĩ đến hôm nay của một năm sau, mình sẽ mặc hỉ phục, trở thành một nửa còn lại của chủ tử, còn nghịch thiên mang thai, sinh hài tử của hai người… Thập Thất không khỏi nắm chặt bình thuốc nóng hổi trong tay.

Bên dưới có tiếng nha hoàn gọi phu nhân, hẳn là gọi hắn đi thử hỉ phục, thật sự là vừa thẹn vừa cuống, Thập Thất không muốn trả lời.

Lăn một cái trên mái nhà, bị bóng người không biết xuất hiện từ lúc nào làm giật nảy người, bình tĩnh nhìn lại, thì ra là chủ tử! Không hiểu sao không ngẩng đầu lên được, Thập Thất cúi thấp đầu.

Hình Bắc Minh ngồi bên cạnh một lúc lâu, không biết tâm trí ảnh vệ nhà mình đã chạy đến đâu rồi, hoàn toàn không có phản ứng, bây giờ còn giật mình, hắn vừa giận vừa yêu, vờ lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi không muốn thành thân với ta, cũng đúng, hai nam nhân thực sự quá kinh thế hãi tục, ta không trách ngươi.”

Thập Thất ngẩng phắt đầu lên, phản bác: “Không phải! Chủ tử! Không phải ta không muốn! Chỉ là…”

Phản ứng kịch liệt như thế làm Hình đại bảo chủ vui lòng, hắn kéo người kia nằm xuống, song song cạnh nhau: “Chỉ là cái gì? Cảm thấy hoang mang, sợ tất cả đều là mộng? Hay là sợ đại lễ ngày mai sẽ xảy ra sai sót, muốn bỏ trốn tránh một nạn này?”

Thập Thất nói nhỏ: “Đều có…”

“Đừng sợ, ta và ngươi đều là… lần đầu thành thân, sao ngươi biết ta chưa từng nghĩ tới những thứ ngươi đang nghĩ? Nói không chừng ta còn sợ hơn ngươi, chỉ là ngươi không nhìn ra. Thật ra rất đơn giản, không phải là dập đầu ba cái sau đó uống rượu vào động phòng thôi sao, nghĩ nhiều như vậy làm gì, quay về ngủ một giấc, thức dậy rồi sẽ thấy thật ra cũng không phải vấn đề lớn.” Hình Bắc Minh không mấy thuần thục mà an ủi Thập Thất.

“Ưm…” Chủ tử rất ít khi an ủi người khác thế này, Thập Thất cảm thấy hơi uất ức, nhìn khuôn mặt nghiêng ôn hòa lạ thường của chủ tử dưới ánh trắng, nhịn không được rướn đến hôn lên má hắn một cái, Hình Bắc Minh đè thân thể đang muốn rụt về của Thập Thất lại, cười xấu xa nói: “Thì ra là muốn dùng cách này để thả lỏng, sao không nói sớm, thỏa mãn ngươi.”

Được rồi, ý mình bị xuyên tạc đến mức này, nhất định là chủ tử cố ý, Thập Thất bất đắc dĩ thả lỏng để người bên trên kéo mình vào tình nồng.

“…” Người kia nói vào tai hắn ba chữ, sau vài khắc không dám tin, chứng sợ hãi tiền hôn nhân của người nào đó triệt để biến mất.

Thập Thất: “… Khụ…” Có thể đừng nói một cách quang minh chính đại đến vậy không!

“Cung hỉ cung hỉ! Hình bảo chủ đại hỉ!” Người nhận được thiệp mời đến trước chúc mừng uống rượu hỉ gần như sắp đạp nát cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, quà mừng chất thành ngọn núi nhỏ, trong đại thính ồn ào náo nhiệt đầy những người nổi danh trên giang hồ và những người có qua lại với Hình Bắc Minh, dù có từng vào giang hồ chưa, ai được mời đến mặt cũng như đang phát sáng.

Hai tân lang đều đứng ở cửa đón khách, trên thực tế cũng chỉ có một mình Hình Bắc Minh mở miệng, Thập Thất chỉ ở phía sau thấy người đến chúc mừng thì cảm tạ, dù sao hắn cũng không nói nhiều. Mọi người nhìn thấy cách phục sức của hai người, đều thầm nghĩ quả nhiên Hình bảo chủ có tim rồi!

Cốc Duy Kinh nhận được bồ câu đưa tin liền đến ngay, vừa thấy người là bắt đầu mắng: “Thành thân cùng ngày với tiệc đầy tháng của Bảo Bảo cho bớt việc, lằng nhằng!” Tuy miệng nói vậy, nhưng cũng biết là không thể. Tứ Phương mong nhớ Tiểu Bảo Bảo, không cần mời cũng sẽ theo đến, hiện tại đã mất tích, có lẽ là đi tầm nã Bảo Bảo rồi.

Hình Bắc Minh và Thập Thất đều không có phụ mẫu, khi bái cao đường phải bái ai, Hình Bắc Minh đã sớm tính đến vấn đề này, tuy Cốc Duy Kinh không có quan hệ rõ ràng với hai người, luận danh vọng, địa vị trên giang hồ không thấp, huống chi Bảo Bảo khỏe mạnh ra đời cũng nhờ công hắn, Thập Thất nhìn Cốc Duy Kinh cười cười, hắn cũng không từ chối, đĩnh đạc ngồi xuống vị trí hai tân lang sẽ bái lạy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau khi Hình Bắc Minh giới thiệu thân phận của hắn với mọi người rồi, ánh mắt kinh ngạc hoàn toàn biến thành ngưỡng mộ, kính trọng; còn có một người, tuy là vô ý, nhưng lại là đại công thần đã tác thành cho chuyện tốt của hai người, Hình Bắc Minh nhìn về phía Phù Phong Phái, ánh mắt của mọi người cũng hướng theo.

Chưởng môn Phù Phong Phái khó hiểu, trên mặt Bạch Ngọc Cầm có vẻ thấu hiểu, không dám tin, hối hận, cuối cùng biến thành tuyệt vọng, đương nhiên người Hình Bắc Minh nhìn không phải nàng ta, mà là Ngũ Thanh Hà đặc biệt sai người đến mời, không khiến hắn thất vọng, Ngũ Thanh Hà đã đến. Nhận ra ánh mắt của Hình Bắc Minh, Ngũ Thanh Hà nghi hoặc, sau đó thư thái, trang nhã ngồi xuống cạnh Cốc Duy Kinh, hai cao nhân tiền bối có thành tựu y học không nhỏ nhìn nhau một cái, ngoài chúc phúc cho đôi tân lang, còn có ánh lửa không chịu thua kém đối phương.

“Nhất bái thiên địa…”

“Nhị bái cao đường…”

“Phu phu giao bái…” Trình bá thật giỏi, không có nói nhầm!

Hai phu phu, đương nhiên không có chuyện một người vào động phòng chờ trước, thế là hai người thay nhau kính rượu mọi người. Cuối cùng bị một bầy người to gan lớn mật do Kha thiếu làm đầu đàn đẩy vào động phòng, muốn nháo động phòng? Có thể, chỉ cần không chê mệnh dài! Ánh mắt đã ngà say của Hình Bắc Minh lạnh lùng trừng một cái, một bầy người vẫn do Kha thiếu làm đầu đàn chạy mất, không quên đóng cửa lại.

Chợt thấy mảnh khăn đội của tân nương không biết ai để lại, Hình đại bảo chủ lại nổi ác tâm, nhìn Thập Thất hơi má đỏ bừng đã hơi chếnh choáng, nói: “Còn một nghi thức chưa xong?”

Khó hiểu ngẩng đầu, bái thiên địa, uống rượu, vào động phòng… Không phải đều có rồi sao, còn gì nữa? Trước mắt Thập Thất tối sầm lại, có gì đó phủ lên đầu, còn chưa kịp đưa tay lên đã bị ngăn lại: “Đừng cử động! Để ta!”

Thứ phủ trước mắt bị hai bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên, khuôn mặt dịu dàng yêu thương của chủ tử xuất hiện trước mắt, lúc này Thập Thất mới biết thứ Hình Bắc Minh cầm trong tay là gì, Hình Bắc Minh cười đắc ý: “Nương tử, đến lúc uống rượu giao bôi rồi.”

Tình huống thế này khiến Thập Thất không biết phải phản ứng thế nào, đành phải để người kia kéo đi, nhìn người ấy rót hai chén rượu, sau đó choàng tay vào nhau, mỗi người tự uống cạn rượu trong tay, lúc này, xem như viên mãn rồi chứ?

“Đương nhiên chưa, còn thứ quan trọng nhất, động phòng…” Hình Bắc Minh bế phu nhân nhà mình lên giường, buông màn giường, bên trong, đương nhiên không cần nói cũng biết…

Vài tháng sau, Hình Bắc Minh nhìn người nhàn nhã ngồi uống trà trong đại thính nhà mình, đột nhiên tỏa sát khí: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo không phải nơi ngươi muốn đến là đến!”

Ân Giới mặc y phục tím nhạt hờ hững đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn hắn, thời điểm này, hắn rất giống một quý công tử khí chất tao nhã, gia thế tốt đẹp, “Vào cửa là khách, Hình bảo chủ đâu thể đóng cửa không tiếp, nếu cửa này không vào được, thì bản cung chủ đành phải áp dụng biện pháp đặc biệt, xin đừng trách!”

Có thứ làm khách thế này sao? Canh ba nửa đêm quậy cho gà bay chó sủa, nếu không hiện hình trong đại thính, thì hiện hồn trong chủ ốc cùng các ảnh vệ phá vỡ yên tĩnh trong đêm, đánh mãi không kết thúc được, cũng không làm ai bị thương, chỉ cần Hình Bắc Minh không nặng tay, thì hắn vẫn luôn tranh thủ được cơ hội lần mò đây đó, sau đó nói nhảm, dù Hình Bắc Minh đã nói rõ trong bảo không có người hắn muốn tìm, hắn cũng không bỏ cuộc, nói cho bản cung chủ gặp tiểu thị vệ đi, nói không chừng có thể giải tương tư cho bản cung chủ, bị Hình Bắc Minh mặt đen dốc toàn lực truy sát. [thật không sống nổi nữa =)))))))))) ]

Qua một thời gian, Hình Bắc Minh cũng biết hắn đến đây sẽ không gây hại cho người khác, nhưng không chịu nổi phiền nhiễu, mỗi ngày phải thấy người mình không thích thì ai cũng không vui nỗi, mãi đến khi Ân Giới nhìn thấy Bảo Bảo vẫy tay béo cười khanh khách trong lòng Thập Thất, mới trầm ngâm kết thúc trò vui này.

Cũng từ hôm đó về sau, trong một góc nào đó của giang hồ xuất hiện tiết mục truy thê, chua ngọt đắng cay trong đó chỉ có đương sự mới biết…

“Nha nha! Nha!” Một cái bánh bao tròn vo đang thử bước từng bước nhỏ, kết quả không thành công, lộn một cái thật hoàn mỹ trên đệm mềm, ngồi trên đất ngơ ngác, Thập Thất lo lắng bế lên: “Bị ngã rồi? Không phải ngã ngốc rồi chứ, sao lại không khóc?”

Đang nói, chợt Bảo Bảo chớp chớp chớp, sau đó cười khanh khách.

Hình Bắc Minh cười nói: “Tiểu tử này trừ lúc vừa ra đời thì chưa từng khóc, đây mới là nhi tử của Hình Bắc Minh!” Trên mặt có vẻ tự hào.

Gãi gãi cằm béo của Bảo Bảo, Thập Thất hỏi dò: “Chủ tử, trước đây ta nghe nói hài tử càng nhiều càng tốt, chủ tử có muốn sinh thêm một đứa không?”

Hình Bắc Minh nhìn nhìn khuôn mặt chột dạ của Thập Thất, muốn nhìn ra gì từ đó, hắn vốn quyết không để Thập Thất phải chịu khổ lần nữa, hơn nữa có Bảo Bảo đã đủ rồi, tuy Bảo Bảo có bạn sẽ càng tốt hơn, nhưng… Kiên quyết nói: “Có một tiểu tử cản đường cạnh chúng ta là đủ rồi, thêm vài đứa thì đến thời gian ở cùng ta ngươi cũng không có, không được. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi còn muốn chịu khổ lần nữa, không được nghĩ tới chuyện này nữa!”

Thập Thất cười gượng: “Ha ha… Ha… Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa… Thật ra chỉ là đau một lúc…”

“Ngươi nói cái gì?” Có chuyện giấu ta?

“Không có! Thật… Ụa…” Thập Thất đang định xua tay, đột nhiên cảm giác buồn nôn ập đến, thả Bảo Bảo xuống tránh sang một góc nôn khan.

“Làm sao vậy!” Hình Bắc Minh lập tức đến cạnh hắn, vừa vỗ lưng hắn vừa hỏi: “Làm sao vậy? Bị chột bụng sao?”

“Không phải, đừng… Đừng lo chủ tử… Ụa.” Thập Thất muốn bảo chủ tử yên tâm, nhưng không nói được tròn câu.

Giữa lúc nôn nóng, đột nhiên Hình Bắc Minh cảm thấy triệu chứng này hơi quen, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp, còn hơi đen: “Bắt đầu buồn nôn từ lúc nào, người đâu, gọi Từ đại phu!”

Thập Thất kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng đã bị Hình Bắc Minh lôi vào phòng, một lát sau, tiếng rống giận vang ra từ trong chủ ốc: “Thập Thất, mau giải thích cho ta là chuyện gì! Sao lại là hỉ mạch…”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui