Thị Vệ Sinh Bánh Bao

“Ngươi nói xem?” Ân Giới lấp lóe sáng, tay thì không ngừng tự cởi áo mình, ngồi khóa trên đôi chân cử động bất tiện của Ảnh Thất.

Trong giây lát Ảnh Thất thật không nói nên lời, sau đó rít qua kẽ răng một câu: “Hỗn đản ngươi… Ưm!”

Miệng bị chặn, ngay vào lúc cảm giác trơn mềm ập đến, hai tay của Ảnh Thất cùng đánh lên người phía trên, nhưng lại bị bắt lấy giữ chặt trên đỉnh đầu, Ảnh Thất cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi vẫn quyến luyến bên ngoài tiến vào. Ân Giới cười nhẹ, rụt hai bàn tay đang áp chế hắn lại, Ảnh Thất chớp cơ hội muốn tấn công hắn, nhưng lại bị điểm huyệt, lập tức cả người mềm nhũn.

“Xin lỗi, chỉ có thế này ngươi mới chịu ngoan ngoãn…” Những từ sau đó như bị giam trong miệng không thể nghe được, Ảnh Thất cũng không có tâm trạng nghe, tâm trí hắn như quay trở lại cái ngày hơn một năm trước, ngày gần như khiến hắn tuyệt vọng. Dằn vặt một ngày một đêm, lúc bắt đầu sống không bằng chết, trong lúc mơ màng như lơ đãng đón nhận…

“Ngươi lại muốn làm như thế? Những lời ngươi nói lần trước chỉ là lừa gạt ta?” Ảnh Thất từ bỏ giãy dụa, nói cái gì hiểu yêu mới đến tìm hắn, rốt cuộc vẫn muốn cưỡng ép, may mà… Mình không tin hắn…

“Không, tuy ta không phải người tốt, nhưng chưa từng lừa dối người ta quan tâm.” Ngón tay thon dài lướt trên má người hắn quan tâm, rút dây lưng ra cột trên đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình không chút cảm xúc, sau đó cúi người hôn xuống, có thứ lành lạnh gì đó từ đầu lưỡi hắn trượt xuống cổ Ảnh Thất, trôi vào theo nước bọt. Không biết lại là thứ trợ hứng gì, trong lòng Ảnh Thất căm ghét lẫn ghê tởm không thể tả.

Đôi môi ấm nóng cuối cùng cũng rời khỏi môi mình, sau đó hôn xuống cằm, cổ, ngực, lần này không dừng lại lâu ở đâu, trượt xuống bụng, sau đó… Ngậm dục vọng đang ngủ say vào. Thân thể Ảnh Thất run rẩy, hai bàn tay vô lực muốn nắm chặt lại, nhưng đột nhiên lại từ bỏ. Dường như rất ít khi làm việc này, động tác của Ân Giới rất trúc trắc, có vài lần thậm chí còn dùng răng cắn vào dục vọng yếu ớt, khiến chủ nhân của nó vô thức rên khẽ.

Ra vào, liếm cắn, tay trái cùng nhẹ nhàng sờ vào chân và gốc dục vọng như lấy lòng, cho dù không muốn đến mấy, vật hình trụ đang ngủ say cũng phải dần dần nóng cứng lên, đâm vào miệng Ân Giới.

Cắn răng thì cắn răng, nhưng vẫn bất lực, không biết vì sao Ân Giới lại che mắt mình lại, là cách đùa giỡn mới? Hắn thà để Ân Giới dùng bạo lực với mình, mà không phải… cách dằn dặt chầm chậm khiến người khác phát cuồng thế này. “Ngươi, muốn làm thì làm, mau mau kết thúc, không cần phải như thế.”

Tạm nhả dục vọng đã trơn ướt ra, dùng tay vỗ về hắn, Ân Giới nhẹ giọng nói: “Ta muốn xóa bỏ kí ức không vui trước đây, cho ngươi một trải nghiệm hoàn toàn khác, ngươi đừng chống cự có được không.”

Ảnh Thất lắc đầu, “Không cần, chỉ cần ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ quên rất nhanh… Nếu không phải đột nhiên xuất hiện, ta đã… Ư!” Đột nhiên bị xoa nắn mạnh tay khiến Ảnh Thất ngưng lại,Ân Giới không nói gì nữa, lần nào người trước mắt mở miệng cũng rất tuyệt tình, không thể quay đầu, nếu là người thường, hẳn đã sớm buông tha! Nhưng, từ khi mẫu thân mất, đời này ta không còn muốn nắm chặt thứ gì nữa, duy nhất chỉ lần này, thật sự không muốn, cũng không thể buông tha.

Không ai nói gì nữa, trong phòng rất yên tĩnh, sau đó hai bàn tay Ân Giới đột nhiên rời đi, sau đó là tiếng cởi y phục, khi thần kinh Ảnh Thất căng thẳng đến cực độ, thứ nóng ướt lại quay lại, dục vọng lại bị bao phủ, chỉ là lần này có vẻ như còn khó chịu hơn, hắn loáng thoáng nghe được Ân Giới phát ra âm thanh kì lạ gì đó, rất giống tiếng rên khẽ của động vật nhỏ khi bị thương.

“Ngươi đang làm gì?” Nhịn không được hỏi ra, tiếng rên khẽ đứt quãng đột nhiên biến mất, Ân Giới vốn ngồi trên chân hắn bò dần lên eo, sau đó… Thứ tượng trưng nam tính đáng thương đứng thẳng trong không khí tiếp xúc với một thứ mềm mại hoàn toàn khác khi nãy, thứ gì đó còn nóng ấm siết chặt hơn ôm lấy nó.

Gắng sức kiềm chế tiếng ngâm khẽ lại, Ảnh Thất sững sờ… Sau khi hiểu ra là thứ gì, cả người hắn run rẩy, làm sao có thể? “Ân Giới! Ngươi… Ưm!”

Vì không được làm trơn đầy đủ, Ân Giới ngồi rất khốn khổ, hắn gồng người, cố gắng không đè Ảnh Thất xuống, đau, nhưng vẫn chịu được, chỉ là trong tình cảnh này, hắn đột nhiên nhớ đến trước đây, hắn dùng cây ngọc thế to dài thô lỗ đùa giỡn trong thân thể Ảnh Thất, dùng hết những thứ chỉ xuất hiện trong thanh lâu lên người Ảnh Thất… Khi đó cả người hắn đầy vết thương, không nguy hiểm tính mạng, nhưng khiến nam nhân này gần như mất khống chế hết lần này đến lần khác, đến lúc không thể vãn hồi…

Nghĩ đến đây, hắn cắn chặt răng, ngồi mạnh xuống, hai tiếng rên vang lên… đều vì đau! Dường như có tiếng rách nho nhỏ truyền vào tai hai người, Ảnh Thất cảm giác có thứ chất lỏng gì đó chảy xuống theo dục vọng của mình, trong lòng lập tức hỗn tạp cảm xúc, đủ mọi loại cảm giác, Ân Giới, ngươi cho rằng thế này ta sẽ…

Giữa ngày đông, hai người lại ướt đẫm mồ hôi, sau khi Ân Giới thở lại được, nhìn đôi môi mím chặt của Ảnh Thất, như có từ chối, như có chán ghét, tự cười giễu mình, sau đó cẩn thận vận động lên xuống, đây chỉ như vở tuồng của một mình mình, hát xong rồi, vui buồn đau khổ chỉ có bản thân biết, người tham gia kia lại tránh né như rắn rết. Có đôi khi hy sinh thứ gì đó là phương pháp thiết yếu để lấy lại thứ gì đó của mình, nhớ đến những câu nói hùng hồn của Hình Bắc Minh, cảm giác bi phẫn trong Ân Giới bùng lên, con mẹ nó, sao ngươi không tự đè tiểu thị vệ của ngươi xuống rồi tự ngồi lên đi, châm chọc cái gì!

Có máu bôi trơn, động tác xem như thuận lợi hơn một chút, người có âm mưu trong lòng ra sức vận động, tuy vị trí của hắn không phải ở bên dưới, nhưng cũng là lần đầu tiên hoa cúc bị hái, thân thể lẫn tâm lý rất không quen. Chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta lại có thể chịu đựng, Ân Giới nhìn chăm chăm vào Ảnh Thất bị mình che mắt mà nghĩ, nhưng ta không muốn để ngươi thấy ta lúc này, cũng có lẽ ngươi hoàn toàn không muốn nhìn, nói không chừng còn nôn ra, giống như có một thời gian ngươi không ăn được gì, vừa ăn vào là nôn ra; cũng có lẽ do ta luôn muốn mạnh mẽ trước mặt ngươi, tuy ngươi hoàn toàn không thấy được…

Tiếng thở dốc trong phòng dần mất khống chế mà tràn ra, dù không muốn, nhưng cũng dần bị cuốn lên đỉnh dục vọng, Ảnh Thất nắm chặt tay, hắn không khống chế được nữa, trong lòng như có lửa đốt, đột nhiên hắn muốn đè người bên trên xuống giường hung hăng giày vò, sao lại thế này? Hắn nhấc cánh tay lên, đột nhiên ý thức được, mình cử động được rồi, không đợi Ân Giới phản ứng lại, hắn giật sợi dây lưng trên mắt mình xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, Ân Giới thê thảm nhìn hắn, mái tóc đen dày xõa ra hai bên, vài sợi dán vào má, môi đã bị cắn đến bật máu vì đau, hai người giống nhau, chỉ cởi khố, áo mở rộng, càng có vẻ dâm mỹ. Hắn không thể khống chế bản thân không nhìn xuống, nhưng bị Ân Giới đưa tay chặn: “Đừng nhìn, ta biết ngươi không muốn… Ư a!”

Khí bị lật xuống giường, Ân Giới mất một lúc mới hoàn hồn lại, vì động tác quá đột ngột, dục vọng nằm trong thân thể lại đi sâu vào trong, hắn cắn chặt răng, nuốt tiếng rên suýt vụt ra xuống, đôi mắt bị bức ra nước mắt nhìn lên, người vẫn luôn miệng bảo hắn cút, khi hoan ái cũng cố gằn mình không lên tiếng lại đang nhìn xuống hắn từ bên trên, trong mắt cháy rực dục hỏa khiến người khác kinh ngạc.

Có vẻ như đang chiếm thượng phong, nhưng lại hoàn toàn không muốn rút dục vọng vùi sâu trong thân thể người kia ra, Ảnh Thất bóp lấy cổ hắn, giận dữ nói: “Rốt cuộc ngươi cho ta uống thứ gì?” Hắn gần như đã không khống chế được mình nữa, thứ này dường như không giống với thứ bị ép uống lần trước, hai mắt đã hơi mờ, đây là điềm báo sắp mất khống chế.

Ân Giới ho nhẹ một tiếng, mắt lóe lên vẻ thấu hiểu, sau đó cười cực kì mê hoặc, “A~ Đương nhiên là xuân dược khiến tình cảm tăng vọt rồi, không phải trước đây ngươi cũng từng uống rồi sao? Chỉ có điều cái này… Khụ… Có hơi khác, ngươi sẽ muốn vào trong ta, sau đó… Ngươi biết mà… Không cần khách sáo, đến đây~” [tự tạo nghiệt, chết không cần xót]

“Ngươi…” Ảnh Thất sắp nổi giận, nhưng cổ lại bị ôm níu xuống, miệng bị lấp lại, eo cũng bị một đôi chân dài quấn chặt lấy, khoái cảm ồ ạt chảy khắp người, sau đó một ngọn lửa xông lên não Ảnh Thất, không còn nhớ được gì nữa…

Khi có ý thức trở lại, trong phòng đã trở nên yên tĩnh, không có tiếng thở của người thứ hai, Ảnh Thất mở mắt ra, cảnh tượng của hôm qua lùa về trong não, hắn nằm một lúc, rồi đột nhiên kéo chăn trùm mặt lại…

Điềm nhiên ngồi dậy, phát hiện mình đã được xử lý sạch sẽ, hôm qua, cuối cùng mình cũng mất ý thức, nói vậy là hắn tự bỏ đi? Rất tốt, không cần phải đối mặt với hắn nữa, Ảnh Thất gật đầu, sau đó thu dọn rời khỏi khách điếm, chỉ có điều chân bước rất nặng, khi đi ngang một chiếc bàn, một vị khách xui xẻo suýt chút nữa bị nội kình mạnh mẽ chấn rớt cái bánh bao nhỏ trên đũa.

“Này… Tên kia!” Định dọa chết người ta sao?

“Chuyện gì!” Ảnh Thất quay đầu lại, gần như có thể thấy được bóng đen bao phủ của người hắn.

“Không, không có gì…” Người kia kinh hãi lập tức ngồi xuống liều mạng ăn bánh bao…

Dưới ánh nắng lấp lánh, một nam tử đứng trên cầu, tà áo trắng phất phới bay, thu hút toàn bộ tâm trí các cô nương và đại thẩm đi ngang, hắn thấy nhưng cũng chẳng phản ứng, chỉ lắc nhẹ đầu, nở nụ cười, khiến tim bọn họ đập thình thịch lần lượt ngã xuống. Đột nhiên, có vẻ như nam tử đó nhìn thấy thứ gì, ngưng cười, bước nhanh tới trước.

Cuối cùng Tả Vô Tiếu cũng chờ được cung chủ của hắn, chỉ là dường như cung chủ không được thoải mái lắm, “Cung chủ, xe ngựa ở phía trước, sao đột nhiên lại muốn về Trung Nguyên, hắn, cũng đến rồi?”

Ân Giới đưa tay ra để hắn đỡ, choàng khăn che kín mặt, không để người khác thấy được sắc mặt trắng bệch của mình, hắn mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Không, tự mình cưỡi ngựa đến! Dìu ta lên xe ngựa, ta không muốn gặp bất kì ai!”

Tả Vô Tiếu kinh ngạc, cung chủ nhà mình nói chuyện mà không xưng “bản cung chủ”, tính cách biến dị rồi sao?

Ân Giới muốn về ổ trị thương, Tả Vô Tiếu làm thủ hạ gánh vác trách nhiệm của một mã phu đủ tiêu chuẩn, giục ngựa về hướng nam. Một chiếc xe lừa chầm chậm vượt qua mặt, Tả Vô Tiếu liếc một cái như không, tiếp tục giơ roi… Một đám hài tử đuổi đến trước mã xa đùa giỡn, bị Tả Vô Tiếu mắng, đuổi sang một bên… Một lão đại nương chống gậy đấm lưng chầm chầm đi qua, còn ho mấy tiếng, Tả Vô Tiếu biến sắc… Vậy mà trong xe vẫn có tiếng người kêu la: “Vô Tiếu, ngươi không đi chậm một chút được sao, xóc nảy sắp chết rồi!”

Tả công tử sầu não rồi. Thu roi lại, mặc kệ cho ngựa đi chầm chậm.

Trong xe, Ân Giới nhăn mặt xoa mông, đau buốt, rõ ràng đã bôi thuốc, không có tác dụng chút nào, nhớ đến trước đây mình còn không bôi thuốc cho Tiểu Thất, đau lòng đến gần chảy nước mắt, Tiểu Thất à, ta có lỗi với ngươi, rõ ràng chỉ vừa cách xa một ngày, ta đã nhớ ngươi rồi…

Sau trận tuyết đầu tiên, Ảnh Thất vừa đi vừa nghỉ rốt cuộc cũng gặp được người quen đầu tiên ở An Tây, nơi này cách thành Tỏa Vân chỉ một ngày đường, không biết hắn đến đây làm gì?

Kha Vi Khanh cực kì mừng rỡ, xông đến định ôm chầm, nhưng lại bị tránh, Kha thiếu gia không vui nha, lùi lại khoác vai hắn lần nữa, “Tiểu Thất à, thật không đáng yêu chút nào, bao nhiêu năm không gặp rồi, muốn biểu đạt tâm trạng vui mừng của bản thiếu một chút cũng không được! Thật là lãnh đạm quá đi!”

Ảnh Thất bất lực: “Kha công tử, chỉ mới một năm mà thôi, làm gì lâu đến thế?”

Kha Vi Khanh trợn to mắt: “Một năm còn không lâu? Bản thiếu nhớ ngươi thế này, không biết Tiểu Thập Thất sẽ nhớ ngươi bao nhiêu, khi ngươi vừa đi, ngày nào hắn cũng nhắc ngươi, bị Minh tiểu tử sửa sai không ít lần, hắc hắc.”

Còn về hình thức sửa sai, trong lòng tự biết không cần nói, Ảnh Thất cũng trở lại với nụ cười đã lâu không thấy. Kha Vi Khanh nhìn chằm chằm, đụng đụng cánh tay hắn, nói nhỏ: “Này, ngươi sao vậy? Sao lại chịu quay về rồi?”

Trong một thoáng Ảnh Thất thất thần, “Rất tốt, từ tây đến bắc rồi đến đây, đi một vòng lớn, gặp được không ít thứ. Đừng nói ta nữa, sao Kha công tử lại ở đây?”

Sắc mặt của Kha Vi Khanh có hơi mất tự nhiên, nhưng lập tức cười che giấu, phẩy tay: “Bản thiếu vốn không thích ở mãi một chỗ, thích đi khắp nơi, thích nhất là tìm gặp các mỹ nữ nổi danh, này, bản thiếu nói cho ngươi biết, trong thành An Tây này có một mỹ nhân tuyệt thế, ở ngay…”

Không thể ngăn Kha thiếu gia thao thao bất tuyệt, Ảnh Thất đành phải phân tâm nghe, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Thập Thất và Bảo Bảo, Bảo Bảo hơn một tuổi rồi, hẳn là biết đi rồi… Chắc hẳn nó không còn nhớ gọi mình là cha nuôi nữa rồi? Thật muốn về gặp mọi người…

Không biết vì sao, Kha Vi Khanh túm chặt lấy Ảnh Thất không chịu thả, nhất định đòi hắn ở đây đủ nửa tháng, trong thời gian đó, gần như đã đi hết các thanh lâu trong An Tây, thậm chí cả tiểu quan quán cũng không tha, thời gian này tiểu quan không thịnh hành lắm không biết Kha thiếu gia lấy được tin từ đâu, đều mò đến được. Kha thiếu gia điên không nhẹ, để giúp hắn giữ thân trong sạch, không làm loạn quan hệ nam nữ nam nam, hoa tửu thì cho hắn uống, đến thời khắc quan trọng Ảnh Thất sẽ tha hắn đi, Kha Vi Khanh là bằng hữu tốt nhất của chủ tử, chắc chắn chủ tử không muốn hắn phóng túng như vậy.

Kha Vi Khanh say rượu phát cuồng: “Tiểu Thất, ngươi quá không đáng yêu! Bản thiếu cùng hưởng đêm xuân với các mỹ nữ có gì không đúng, đây là chuyện tốt của đời người, thật không biết hưởng thụ! Ngươi, không hiểu phong tình! Bản thiếu muốn quay lại!”

Ảnh Thất túm chặt hắn không buông: “Phải phải phải, ta không hiểu phong tình, đợi Kha công tử tìm được tri kỉ rồi, muốn làm thế nào thì làm thế đó, đừng phí thời gian ở đây! Đi thôi?”

Kha Vi Khanh quay lại túm chặt lấy cánh tay Thập Thất không buông: “Tri kỉ cái gì? Bản thiếu không có! Toàn là vô liêm sỉ trong vô liêm sỉ! Nam nhân không có ai tốt! Đặc biệt là tên mặc đồ trắng, có gì hay chứ! Hừm! Thứ phong lưu! Nếu để bản thiếu thấy hắn, cho hắn biết tay…”

Kha công tử, ngài cũng là nam nhân chứ? Trong đầu Ảnh Thất xuất hiện một bóng người mặc đồ trắng, sau đó vẫy cho rớt, Kha Vi Khanh sao có thể có quan hệ với người đó? Phía trước có tiếng xe ngựa lộc cộc, Ảnh Thất giữ chặt Kha Vi Khanh, để hắn không kéo mình vào lại thanh lâu được, chợt chiếc xe ngựa kia dừng lại bên cạnh hai người, người ngồi trước xe ngựa đứng lên đưa tay với hắn: “Đưa hắn cho ta.”

Tả Vô Tiếu? Ảnh Thất đề phòng lùi lại một bước, trước khi đi quan hệ giữa hai người vẫn là đối địch, bảo mình giao Kha Vi Khanh cho hắn, đang đùa sao? Kha thiếu gia bị hắn chắn sau lưng không chịu ngoan, hắn lủi ra phía trước, chỉ vào mũi Tả Vô Tiếu, hầm hừ nói: “Ta nhận ra ngươi, vô liêm sỉ! Đừng nghĩ là choàng cái áo đen lên thì bản thiếu không nhận ra ngươi, hóa thành tro bản thiếu cũng nhận ra… Hức! Ngươi đến đây làm gì, muốn giành cô nương với bản thiếu sao, không có cửa đâu! Tiểu Thất, đi, chúng ta đi tiếp, mua hoa khôi, xem hắn tìm ai… Hức!”

Tả Vô Tiếu nhìn hắn nói, đến lúc hắn xoay người muốn đi, thì đưa tay muốn túm lấy cánh tay hắn, nhưng bị Ảnh Thất cản lại: “Tả công tử, ngươi muốn làm gì?”

Tả Vô Tiếu nhìn hắn cười cười, mờ ám nói: “Quan hệ của ta và hắn không tầm thường, ngươi muốn can thiệp chuyện giữa chúng ta, ngươi lấy thân phận gì? Bằng hữu, hay là tình địch?”

Tình địch? Hắn đang cười, nhưng trong mắt lại nghiêm túc khó tả, bỗng chốc có chút rối loạn. Không chờ hắn nói thêm, Kha Vi Khanh đã bất ngờ tự động bò lên xe ngựa… Vừa bò vừa lải nhải: “Bản thiếu lên rồi đây, đã sớm muốn tìm ngươi tính sổ rồi, con mẹ nó, hưởng lợi của bản thiếu rồi muốn chạy, không có cửa đâu! Không đúng… Cửa sổ cũng không có…” Loạng choạng chui vào xe ngựa, giữa đường còn không quên đập bàn tay định đưa đến giúp của Tả Vô Tiếu ra, quay đầu lại vẫy tay với Ảnh Thất: “Thất à, về nhà đi, muốn đến… Lâm Phượng Lâu tìm Phượng Khởi cũng được, một cô nương rất thướt tha…” [rượu vào ngu thế chứ, kưng tóa XD]

Rốt cuộc là ngươi say rồi sao? Ảnh Thất cười không nổi, nhưng trong lòng hắn lại vô thức không muốn đến gần xe ngựa, có một cảm giác rất quen thuộc, hắn bất lực nói: “Kha công tử, ngươi biết mình đang làm gì chứ?”

Tả Vô Tiếu thấy hắn ngồi ngay ngắn rồi, quay lại cười với Ảnh Thất: “Thất công tử, bảo trọng, cáo từ.”

Ảnh Thất nhìn chiếc xe ngựa đi xa, vẫn có chút bất an, đột nhiên một bàn tay thò ra từ thùng xe, ra dấu “vạn sự thuận lợi”, sau đó phẩy phẩy với hắn, rụt trở lại. Xem ra là giả điên, Ảnh Thất lắc đầu, không ngờ Kha công tử lại có quan hệ với người của ma giáo, cầu chúc hắn may mắn vậy.

Kha Vi Khanh lăn một vòng trong xe ngựa, bên trong có trải thảm dày, tương đối thoải mái: “Ngươi cũng thật biết hưởng thụ~ Coi chừng bản thiếu nôn ra xe ngươi! Hừ!” Kha thiếu gia cao giọng, sặc mùi chua.

“Vậy sao, ngươi phải nghĩ kĩ rồi hẵng làm đó~” Giọng nói của Tả Vô Tiếu vọng từ bên ngoài vào, vì cách một lớp màn nên không được rõ ràng lắm, dường như có chút hả hê, Kha Vi Khanh nghĩ không ra, nhàn nhã lăn thêm cái nữa, hiện tại bản thiếu đang say rượu, chắc chẳng ai lại hơn thua với kẻ say đâu đúng không? Thân thể đụng trúng thứ gì đó, giống như… Chân người? Trong xe còn có người? Kha thiếu đảo mắt một cái, hầm hừ bò dậy, vờ như chẳng thèm quan tâm nhìn qua.

Một người nằm trong phía khuất của xe ngựa, đắp một lớp chăn dày, che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, Kha thiếu gia lập tức cảm thấy ngực trái chua hẳn, còn hơi bức bối, “Ô, Tả công tử, còn giấu một mỹ nhân trong xe sao? Quả thật rất hăng hái, làm người ta suy yếu đến mức này, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, bản thiếu chăm sóc giúp ngươi, mỹ nhân~” Kha thiếu gia nổi ác tính, thò móng sói ra động tay động chân với mỹ nhân.

Vài khắc sau, tiếng rống thảm thiết vang từ trong xe ngựa ra: “Tên bại hoại vô liêm sỉ Tả Vô Tiếu nhà ngươi!! Không ngờ đã có cả hài tử rồi!! Bản thiếu muốn xuống xe…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui