Edit: Huyenmy3010
Beta: Ù
Anh đã đi qua những con đường,
Bước qua bao nhịp cầu ở muôn nơi,
Đã bao lần từng ngắm áng mây trời
Từng uống qua vô số các loại rượu,
Ở độ tuổi đẹp nhất, vẫn chỉ yêu một người.
—— Thẩm Từ Văn
1
Kỳ nghỉ đông đầu tiên sau khi ở bên nhau, chúng tôi chia cách hai đứa hai nơi.
Mới tách ra được ba ngày, anh đã gửi tin nhắn cho tôi: “Dung Dung, anh nhớ em.”
Buổi sáng ngày thứ tư anh không hề báo trước mà ngồi xe buýt đi thẳng đến thành phố tôi ở.
Khi đó anh còn bị say xe, suốt dọc đường lờ đờ uể oải, muốn nôn mà lại nôn không ra.
Tôi đứng trong gió lạnh nhìn thấy anh, đỏ hoe đôi mắt: “Mới có bốn ngày thôi, làm gì mà như không thể dứt em ra vậy?”
Anh cười dịu dàng giang tay ra ôm lấy tôi: “Mới bốn ngày sao? Sao mà anh lại cảm thấy giống như đã bốn năm rồi vậy?”
Đến giờ khắc này tôi mới hiểu được, thì ra thực sự có “Một ngày không thấy, dài tựa ba thu”.
Anh tới đúng vào mấy ngày mưa to gió lớn, rét lạnh dị thường, chúng tôi lại như phát điên mà đi dầm mưa khắp cả thành phố, cũng không cảm thấy lạnh.
Tiền anh đem đến dùng để đặt phòng khách sạn, tôi trả tiền cho việc ăn uống.
Mỗi ngày anh đều nói: “Ngày mai anh sẽ đi, ngày mai sẽ đi.”
Rồi đến ngày hôm sau, lại thấy luyến tiếc.
Sau lại không thể không đi, tôi lại “không cẩn thận” mua vé sai ngày, anh bất đắc dĩ mà nói thôi đành vậy, vậy thì để muộn một ngày đi.
Lúc ở bến xe đi ra, tôi che miệng cười trộm đồng thời, thấy anh cũng quay mặt sang chỗ khác khóe miệng khẽ cong lên.
Sau lại đến ngày thực sự phải tiễn anh đi, kiểm soát viên đặc biệt tàn nhẫn không cho tôi đi vào bến xe để tiễn anh lên xe, tôi đi ra khỏi bến xe vừa đi vừa khóc, lúc quay đầu lại nhìn anh thì tầm mắt đã mơ hồ rồi.
Đến nửa đường nhận được tin nhắn của anh, mới biết được anh cũng giống tôi khóc đến nỗi như hai đứa ngốc, vì thế lại vừa khóc vừa cười.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tư vị đưa tiễn chân chính.
Những người đang yêu nhau khi chia xa, thời gian cũng phảng phất trở nên dài hơn.
2
Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi chúng tôi ở bên nhau, bởi vì trùng với kỳ nghỉ đông nên chúng tôi phải phân cách hai nơi.
Tôi làm một cái video ghi lại từng mốc thời gian từ khi chúng tôi ở bên nhau, cùng với những lời chúc phúc từ những người bạn tốt.
Tôi cố hết sức giữ bí mật để cho anh một bất ngờ.
Rốt cuộc cũng tới đêm trước Lễ Tình Nhân, tôi đắc ý vui mừng gửi cho anh, nín thở chờ đợi xem phản ứng của anh như thế nào.
Chờ thật lâu thật lâu, anh vẫn không nói chuyện.
Mãi đến tận gần 12h đêm, tôi nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ: “Xin chào Dung Quang, ở cửa tiểu khu bạn có người gửi chuyển phát nhanh, vui lòng ra nhận.”
Tôi bán tín bán nghi nhìn từ trên cửa sổ xuống, thấy dưới lầu thật sự có người.
Mà tôi có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứng ở dưới gốc cây cổ thụ ngay cửa tiểu khu tôi ở, “anh trai chuyển phát nhanh” thế nhưng lại là anh!
Gần tới ngày cuối năm, từng nhà từng nhà đều đóng cửa, một người bị say xe như anh lại một lần nữa ngồi xe buýt cả nửa ngày đi đến thành phố tôi ở, một người, một cành hoa, một bức thư tình.
Anh đứng đó mặc áo khoác thật dày, cười nhợt nhạt, dang hai tay ra: “Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Tôi giống như đang nằm mơ nhào vào trong lòng ngực anh, vẫn không thể tin tưởng mà hỏi lại: “Sao anh lại tới đây?”
Anh cúi đầu nhìn tôi: “Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của chúng ta, anh làm sao có thể không ở cùng em chứ?”
Khi anh nói chuyện có từng làn sương trắng thở ra, đôi tay anh lạnh đến dọa người, đến tận giờ khắc này tôi mới biết được, để có thể đúng giờ nói ra câu “Lễ Tình Nhân vui vẻ”, anh đã phải đứng ở chỗ này đợi lâu thật lâu.
Tôi hai mắt đẫm lệ, muốn nói cái gì đó, rồi lại không thể cất lên lời.
Hai chúng tôi nắm tay nhau dạo bước trong đêm khuya vòng quanh quảng trường vắng người, anh nắm lấy bàn tay tôi nhét vào trong túi áo khoác.
Anh cười thở dài: “Em có biết không khi nhìn thấy video em gửi cho anh, anh phải cố gắng hết sức nhịn xuống không tới tìm em ngay?”
Vì để tạo sự ngạc nhiên đúng giờ, anh phải cố gắng nhịn xuống không đến tìm tôi, đi dạo vòng vòng ở bên ngoài khách sạn không màng đến gió rét.
Sau đó lại đứng ở chỗ này, chờ đến khi đồng hồ chỉ đến còn mười phút nữa là bước qua ngày Lễ Tình Nhân, anh rốt cuộc mới nhấn gửi tin nhắn đã biên tập tốt và chờ đợi tôi lúc đó chưa biết gì, lên sân khấu.
Chúng tôi đi bên nhau trong đêm khuya yên tĩnh không người, ánh sáng đèn đường chiếu xuống tạo nên hai cái bóng kéo dài tưởng như đến vô tận.
Giờ khắc này tôi mới bỗng nhiên nhớ lại, ở trong video tôi gửi anh có câu cuối cùng: Cứ bước đi bước đi đừng ngoảnh lại.
Thật là trùng hợp đến cỡ nào.
Một đêm này, có rất nhiều điều mà có thể cả đời này tôi không thể nào quên:
Bức thư tình đến từ một thành phố xa xôi, có tổng cộng 1314 chữ.
Mà nhành hoa hồng kia, những cánh hoa tôi đã tách ra, kẹp ở trong sách làm thành thẻ đánh dấu sách.
Cuối cùng anh còn viết ba câu thơ:
Anh đã suy nghĩ thật lâu,
Vẫn chỉ có một người trong thơ của mình mà thôi,
Dung Quang.
3
Đêm Thất Tịch thật lâu sau đó, chúng tôi lại một lần nữa phải cách xa vạn dặm, thậm chí còn xa hơn rất nhiều so với những lần trước đó, tôi vẫn luôn nhớ đến chuyện ngày hôm nay.
Đại thi nhân à, em không chỉ muốn trở thành nhân vật trong thơ của anh, em còn muốn trở thành nguồn cảm hứng của anh, đời đời kiếp kiếp.
4
Tôi cùng lão Trần đều thích ăn trứng vịt muối, có một khoảng thời gian chúng tôi thường đi xuống tiệm ăn phía dưới lầu để ăn cháo gà nấm hương, thường gọi thêm hai phần trứng vịt muối.
Có một lần buổi tối mưa to, trong tiệm chỉ còn lại một phần trứng vịt muối, anh liền đem trứng cho tôi ăn.
Tôi lột vỏ trứng xong để vào chén, nghĩ nghĩ, dùng cái muỗng chia trứng ra làm hai nửa, có ý tốt mà đem một nửa bỏ vào chén của anh.
Không nghĩ tới anh lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Mất vệ sinh quá.”
Sau đó lại đem trứng gắp trở về cho tôi.
Tôi lúc ấy không thèm để ý tới anh nữa, mang tâm lý trả thù mà ăn một mạch hết nguyên toàn bộ quả trứng.
Đến lúc về nhà trời vẫn mưa to, tôi giận dỗi đi phía trước, anh giữ chặt lấy tay của tôi.
Tôi rút tay về chất vấn anh: “Không phải là anh chê em mất vệ sinh sao?”
Anh chọt chọt đầu tôi: “Anh mà không nói như vậy, làm sao em có thể ăn hết quả trứng?”
Tôi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, lại nghe anh nói tiếp: “Cái gì em thích ăn, anh đều nhường cho em hết”.
5
Lão Trần không mê chơi Weibo giống tôi, mười ngày nửa tháng không cập nhật trạng thái mới là chuyện thường.
Một ngày nọ tôi thấy anh chuyển cho tôi xem Weibo của một cô bé hướng dẫn cách tết tóc, anh nhắn hỏi tôi: “Có thích không?”
Tôi buồn bực trả lời: “Hỏi ai vậy?”
“Em.”
Tôi cợt nhả: “Nhưng mà tóc em ngắn.”
“Anh sẽ chờ đến khi tóc em dài tới thắt lưng.”
“Em ngốc lắm.”
“Vậy anh sẽ làm cho em.”
“Làm vậy em sẽ quen đó.”
“Vừa hay, anh sẽ làm cho em cả đời.”
6
Thất Tịch năm nay muốn cùng lão Trần ở bên nhau, anh đang ở làm việc ở tổng bộ thành đô nên tôi từ nhà đón xe buýt rồi đổi qua tàu điện ngầm đi qua đó, anh đứng ở cửa ra vào ga tàu điện ngầm đón tôi.
Tôi vừa liếc mắt nhìn một cái, liền phát hiện tóc của anh có hơi uốn lên.
Tay anh đang nắm tay tôi, tôi liền rút tay ra sờ sờ đầu anh: “Ah, anh mới uốn tóc lên à?”
Anh nghiêng đầu, không cho ma trảo của tôi hủy hoại kiểu tóc của anh.
“Uốn lúc nào thế?” Tôi tò mò.
“Quên rồi.” Anh đáp rất kiên quyết.
“Làm sao anh quên nhanh thế được? Mỗi ngày anh đều buôn điện thoại với em, làm sao có thể không nói với em ngày đó anh đi uốn tóc chứ?”
Anh đặc biệt trấn định mà nói: “Anh chỉ đi cắt tóc chút thôi, thợ cắt tóc liền uốn lên cho anh như thế.”
Đánh chết tôi cũng không tin.
Vẫn là sau đó gặp đồng nghiệp của anh, nghe đồng nghiệp của anh cười tủm tỉm trêu ghẹo nói: “Ngày hôm qua lão Trần có nói với tụi anh là phải về đón lễ Thất Tịch cùng với em, xong rồi liền vội chạy đến tiệm làm tóc để uốn tóc đó.”
Tôi yên lặng nhìn chằm chằm lão Trần, anh dường như không có việc gì mà quay đầu đi, hai lỗ tai đều đỏ.
7
Lúc tôi mới cùng lão Trần ở bên nhau, mỗi đêm đều phát rồ mà đi vòng quanh vườn trường tản bộ.
Có đôi khi từ 7 giờ đi đến 10 giờ, đi đến khi toàn bộ đèn ở sân thể dục tắt, đi đến khi ký túc xá sắp đóng cửa thì không thể không hát bài hát 《 biệt ly 》 tay cầm tay hai mắt đẫm lệ.
Anh chưa bao giờ nói mệt, hỏi tới anh cũng lắc đầu, nắm tay tôi nói không mệt.
Tôi cũng liền yên tâm thoải mái mà lôi kéo anh tiếp tục đi, một đường nói chuyện không ngừng nghỉ.
Sau đó, khi lần đầu tiên lấy thân phận người nhà mà ra mắt bạn cùng phòng của anh, hội trưởng làm mặt quỷ mà nói với tôi: “Dung Quang thật là có bản lĩnh, lão Trần nhà bọn anh vốn dĩ không thể đi bộ nhiều mà cư nhiên lại không sợ mệt, đêm nào cũng đi tản bộ với em cho đến cùng trời cuối đất!”
Tôi sửng sốt: “Anh ấy không thể đi bộ nhiều?”
Hội trưởng gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta không đi bộ được nhiều, mỗi đêm cùng em đi tản bộ vườn trường xong về phòng ngủ, chuyện đầu tiên chính là lấy nước ấm ngâm chân, một bên xoa một bên nhe răng trợn mắt.”
Hội trưởng còn ở bên kia còn tặc lưỡi mà cảm thán: “Chậc chậc chậc, hỏi thế gian, tình ái là chi, mà khiến lứa đôi thề nguyền sống chết!”
Mà tôi mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn anh, anh lại bình tĩnh mà gắp miếng sườn heo chua ngọt cho tôi: “Nào nào nào, ăn đi ăn đi.”
8
Mấy hôm trước tôi tình cờ nhìn thấy ở trên trang Đào Bảo có bánh kem tổ ong, cảm thấy mới mẻ nên đăng lên Weibo, nói là muốn ăn.
Hôm nay tôi bất ngờ nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của hãng Thuận Phong, mở ra xem thấy là bốn hộp đóng gói kín, nặng trĩu, được bảo quản lạnh.
Tôi do dự một lúc mới xé một hộp ra, thế nhưng phát hiện đó là bánh kem tổ ong!
Chỉ là khác nhau chính là, cái bánh tôi xem kia là làm từ bột gạo nếp cẩm, còn cái bánh này là làm từ bột mì và bơ, ngửi thử thì có mùi hương ngọt ngào.
Tôi không hiểu và đoán không biết cái này là do tiểu thiên sứ nào gửi cho tôi, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, gọi điện thoại cho lão Trần.
Điện thoại đường dây bận.
Tôi bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho anh.
“Lão Trần, lão Trần!”
“Nghe điện thoại đi! Tại sao anh lại không nghe điện thoại?!”
“Có phải anh mua đồ cho em không?”
“Này! Anh đâu rồi?!!!”
Hai mươi phút sau, khi tôi đã ăn được một phần ba cái bánh rồi, anh mới trả lời: “Ừ, anh mua.”
Tôi lập tức cười rộ lên, giây tiếp theo liền thấy anh gọi điện lại.
“Anh mua bánh cho em phải không?”
“Ừ.”
“Sao anh lại mua cái này?”
“Tại em nói muốn ăn mà.”
Tôi cười hi hi, không nói.
Anh lại hỏi tôi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
Lần này đến phiên anh cười hi hi.
Sau tôi lại hỏi anh: “Cái này không giống cái mà em đã xem, cái em xem chính là làm bằng nếp cẩm, sao anh lại mua loại này?”
Anh nói: “Nếp cẩm ăn hơi ngấy, anh xem họ bình luận nói ăn không ngon.
Còn cái này thì được, mọi người đếu nói ăn ngon hơn, cho nên anh liền mua cái này cho em.”
Tuy là việc nhỏ, nhưng tôi vô cùng vô cùng vui vẻ.
Từ khi tôi còn nhỏ đã yêu thích đọc truyện ngôn tình cùng xem phim Hàn, cũng khao khát một ngày nào đó gặp được người trong mộng của mình, cũng đã tưởng tượng về bộ dáng của người đó như thế nào.
Nhiều năm sau gặp được người đó, mới biết được tình yêu là như thế nào.
Chính là khi tôi thuận miệng nói một câu muốn ăn, người đó liền đặt ở trong lòng.
Bánh kem ngọt, nhưng lão Trần càng ngọt hơn!
Lại qua mấy ngày ——
Ở trên trang Đào Bảo tôi thấy được bình luận của lão Trần sau khi mua bánh kem tổ ong.
“Bánh ăn rất ngon, bạn gái rất thích.”
Tôi chụp hình rồi gửi tin nhắn qua: “Chậc chậc chậc, bình luận cũng phải khoe bạn gái.”
Anh một mực chắc chắn đây không phải là anh.
“Làm thế nào lại nói không phải là anh?”
“Đây tuyệt đối không phải anh.”
Tôi cũng không nghĩ vạch trần anh, chỉ là ai dùng mạng xã hội đều có sử dụng hình avatar…… Độ trùng hợp quá cao.
9
Lão Trần tới ra mắt người nhà của tôi.
Trên đường có hai ngày bà nội không ở nhà, đều là lão Trần nấu cơm.
Tôi nhiều lần chạy vào phòng bếp hỗ trợ, đều bị anh xoay người đuổi đi: “Đi ra ngoài chơi, đừng quấy rầy anh.”
“Em vào giúp mà!”
“Vậy thì em gọt vỏ khoai tây đi.”
“Được.”
Mười giây sau anh buông cái xẻng xào ra, giành lấy dao và khoai tây ở trong tay tôi: “Để anh để anh, em đừng gọt nữa, nhìn em gọt anh đều toát cả mồ hôi.”
Tôi nghỉ một lát.
“Vậy em qua làm khoai tây nghiền!”
Mới vừa cầm lấy xẻng xào trong chốc lát, anh lại kéo tôi ra sau: “Để anh để anh, em đừng đào nữa, anh lo lắm.”
Rồi có.
“Em tới cắt rau!”
“Thả ra thả ra, em thả ra nhanh đi!!!”
“Vậy em tới nấu nước.”
“Đừng đừng đừng, em đi ra ngoài nghỉ ngơi đi!!!”
Lặp lại nhiều lần như thế, tôi đành hậm hực mà ra khỏi phòng bếp.
Dì ở phòng khách hỏi tôi: “Sao cháu không vào hỗ trợ? Để cho cậu ta làm một mình bận rộn vậy?”
Tôi nói: “Anh ấy cái gì cũng không cho cháu làm, còn nói cháu đi vào là quấy rầy nữa!”
Sau đó khi tôi đang thay quần áo trong phòng ngủ, tôi nghe thấy dì lén lút đi đến cửa phòng bếp nói với lão Trần: “Đừng có đối tốt với nó như thế, lỡ như sau này nó đi Bắc Kinh đứng núi này trông núi nọ, cháu không có lời đâu!”
“……”
Excuse me?!
Đây rốt cuộc là dì của ai vậy?!!!
10
Đi siêu thị mua lẩu Oden, cô hỏi tôi có muốn ăn gạo kê cay không, tôi nói muốn.
Lão Trần chưa kịp phản bác, cô liền một mạch bỏ vào giỏ.
Lão Trần hung tợn mà kêu tên tôi.
Tôi nói: “Anh tự nhiên hung dữ với em!”
Dì thuận miệng nói: “Cháu sủng nó đến cái dạng này, về sau kết hôn càng thêm vô pháp vô thiên!”
Sau đó lão Trần bắt đầu xụ mặt, một đường lẩm bẩm —— dì không biết gì mà cứ nói bậy, phá hư tình cảm hai đứa.
Thật đáng sợ, có cảm giác cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
11
Khoảng gần 3h chiều, thấy ánh mặt trời vừa dịu xuống, tôi liền cùng lão Trần đi ra ngoài.
Vừa lúc hôm nay được nhận tiền nhuận bút, tôi liền dùng thời gian nửa buổi chiều đi mua quà tặng cho cả nhà, nghĩ nghĩ, mua tặng cho cô của lão Trần một cái ghim cài áo.
Còn mua một ít quà tặng nho nhỏ, để làm quà tặng Giáng Sinh cho cả nhà.
Ăn xong một bữa tiệc lớn trong đêm Bình An, lão Trần liền cùng tôi từ nhà hàng ra đi dạo tiêu thực.
Cảnh đêm thật xinh đẹp, chung quanh thật đông người có cùng tâm trạng vui vẻ cùng dạo bước trong đêm.
Tôi chợt thấy thèm ăn, liền mua một ly sữa chua đông lạnh, đi trong gió lạnh vừa ăn vừa xuýt xoa, lão Trần không nói hai lời liền đoạt đi ly sữa chua trong tay tôi.
Tôi la oai oái muốn anh đem ly sữa chua trả lại, anh liếc mắt trừng tôi rồi nói: “Anh cầm cho em, em cứ ăn đi là được!”
À, thì ra là sợ tay tôi bị lạnh.
Tôi băn khoăn, liền tới gần anh để giành lấy ly sữa chua, mỗi lần muốn giành đều bị anh linh hoạt tránh đi.
Anh còn hung dữ mà uy hiếp tôi: “Em còn giành thì anh liền ném đi đó, em giành tiếp thử xem?”
Tôi lầm bầm: “Anh quả nhiên không yêu em, cư nhiên không nghe lời em, còn hung dữ với em nữa.”
Anh liền ngoảnh đầu sáng một bên, giả bộ không nghe thấy.
12
Bữa tối hôm đó ăn một món ăn, tôi thực sự thích, sau đó liền cảm thán: “Nếu biết cách nấu món này làm sao, thì sau này ở nhà cũng có thể nấu ăn rồi.”
Anh nói: “Ăn qua một lần thì trên cơ bản có thể biết rồi.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh biết cách làm như thế nào à?”
“Biết.” Anh đáp không cần nghĩ ngợi.
“Vậy mau mau, mau nói cho em biết làm như thế nào đi.” Lòng hiếu kỳ ngay lập tức bị khơi dậy.
Anh bỗng nhiên cười: “Thật sự muốn biết?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Anh lại không nhanh không chậm mà ngẩng đầu nhìn tôi: “Gia truyền tuyệt học, không truyền cho người ngoài.
Nếu thật muốn biết, bằng không, gả cho anh?”
……
Tôi nghẹn lời, nhanh chóng vùi đầu: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”
13
Gần đây thời tiết lạnh, người cũng trở nên mệt mỏi, ở nhà cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nằm lì trong ổ chăn.
Nhưng do số lượng bản thảo cần phải viết rất nhiều, vì muốn lên tinh thần, nên mỗi ngày đành phải vác laptop đi thư viện để viết bản thảo.
Laptop rất nặng, phải mang theo còn có bình giữ ấm, notebook, một quyển sách để tới đó ngồi đọc.
Lão Trần mỗi đêm đều sẽ tới cửa thư viện đón tôi.
Cơ hồ mỗi lần đi ra cổng thư viện, đều thấy anh đứng ở phía dưới cầu thang chờ tôi.
Thấy tôi ra tới, trước tiên anh liền đưa túi giữ ấm trong tay cho tôi rồi đỡ lấy ba lô nặng trĩu trên vai tôi.
Anh sẽ vác ba lô cùng tôi tản bộ, tôi có chút lo ba lô quá nặng, đi dạo vòng vòng như vậy anh sẽ bị mệt, anh liền cầm lấy tay tôi nhét vào trong túi áo khoác, một bên tỏ vẻ lạnh lùng mà nói: “Đường đường một đấng nam nhân, chút trọng lượng này tính cái gì.”
Tôi mỗi lần như thế đều rất muốn cười.
Hôm nay ăn sáng trễ, tôi lại một lần nữa vác ba lô đi thư viện.
Anh dặn tôi nhớ mang theo túi giữ ấm, tôi nói nặng quá, không nghĩ mang theo.
Ai biết từ siêu thị mua bình giữ nhiệt đi ra, tôi nhận được điện thoại của anh, hỏi tôi đang ở chỗ nào.
Tôi nói mới từ siêu thị đi ra, anh nói được, anh đang ở phía trước đợi tôi.
Tôi đang buồn bực không biết anh chờ tôi làm cái gì, vừa cầm điện thoại lên gọi điện cho anh, đã thấy anh đứng ở trong nắng sớm, tôi nhìn bên sườn mặt anh, bên tai tôi nghe thấy thấy tiếng anh: “Không phải em nói túi giữ ấm thật nặng sao, anh liền mang tới cho em, em không cần phải mang.”
Tôi đứng ở tại chỗ không nói chuyện, lại nghe thấy anh nói: “Thư viện lạnh lắm, em ngồi trong đó nguyên cả một ngày sao chịu được? Em vẫn là mang lên đi.”
Tôi một bên ngăn không được mà cười, một bên nói: “Ai, anh quay đầu lại đi.”
Anh cầm di động quay đầu lại, lập tức thấy tôi, trong nắng sớm chỉ thấy tôi tủm tỉm cười giống như hài tử.
Anh nào đâu biết rằng, thật ra sự ấm áp mà tôi đang cảm thấy, lại không phải đến từ túi giữ ấm đó đâu..