CHƯƠNG 11
Giang Kinh Tá bỗng ngây người, Nam Âm đã tiến lên một bước, cầm lấy con ếch đồ chơi, che ở trước mặt mình, sáp lại gần Giang Kinh Tá.
“Nào, không cần phải ngượng ngùng, mau tới chào hỏi với bản thân đi.....” Giống như vì trả thù những lời chê bai vừa nãy của Giang Kinh Tá, Nam Âm kéo kéo hai cái tay ngắn của con ếch, dùng tay xoa nách con ếch đồ chơi, thấp giọng bắt chước thanh âm của anh, “Ta là Giang Kinh Tá, ta bị phong ấn rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn động tác của Nam Âm, Giang Kinh Tá chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, giống như nách của mình lúc này bị Nam Âm xoa vậy, rất ngứa.
Anh cúi xuống nhìn đôi mắt nhô ra của con ếch đồ chơi, không nhịn được nhún vai, Nam Âm đã tự động nhập vai, “Oa oa oa, cậu thật xấu, nhanh đi ra khỏi cơ thể tôi.”
Đi ra khỏi cơ thể cô.
Như nghĩ đến gì đó, Giang Kinh Tá che giấu suy nghĩ ho nhẹ một tiếng, vành tai bắt đầu đỏ lên.
Hồi lâu vẫn không thấy Giang Kinh Tá mở miệng, Nam Âm từ phía sau con ếch nhô đầu ra, còn chưa thấy rõ sắc mặt của Giang Kinh Tá, trên tay bỗng dưng thấy nhẹ đi, con ếch đồ chơi bị Giang Kinh Tá lấy đi, tiếp theo đó trước mắt tối sầm, đỉnh đầu bị một thứ gì đó trùm lên.
Hai mắt bị che lại, tầm nhìn là một mảnh tối đen, bên tai còn truyền đến tiếng cười nhẹ của Giang Kinh Tá, Nam Âm theo bản năng đưa tay muốn kéo thứ trên đỉnh đầu mình xuống.
Ngón tay Nam Âm đụng vào cảm thấy mềm mềm, cũng không biết có phải là do không thấy gì hay không mà hành động cũng bị ngăn trở, kéo kéo mãi vẫn không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam Âm chuyển hướng, dựa vào cảm giác mà vươn tay sờ soạng chỗ Giang Kinh Tá đứng, mở miệng nói, “Anh đội gì lên cho em vậy, mau lấy xuống cho em đi.”
“Lấy xuống làm gì, đội lên đáng yêu như vậy mà.” Giang Kinh Tá nói xong, thừa dịp Nam Âm không thấy, liền lén lút vòng tay ra sau vỗ nhẹ lên ót cô.
Khi Nam Âm đang đứng tại chỗ thất tha thất thểu xoay quanh, Giang Kinh Tá nhịn không được lấy di động ra chụp mấy tấm, lúc chụp khóe miệng không nhịn được giương lên.
Thật sự rất đáng yêu.
Cái trùm đầu màu hồng hình đầu heo giống như được làm theo kích cỡ đầu Nam Âm, hoàn hảo hòa hợp làm một thể, chỉ lộ ra bên ngoài đôi môi dày đỏ mộng, trên môi là chiếc mũi heo to gấp mấy lần, Giang Kinh Tá càng nhìn càng buồn cười.
Khó khăn lắm mới bắt được góc áo của Giang Kinh Tá, Nam Âm vội vàng nắm chặt, vốn dĩ còn có chút lo lắng, giờ nghe thấy tiếng cười của Giang Kinh Tá liền trở nên gấp gáp, “Mau lấy xuống giúp em đi.”
Giang Kinh Tá cười nhẹ, nhịn không được sờ vào sau ót Nam Âm, đôi mắt đặc biệt sáng rực, “Giúp em lấy xuống thì có lợi gì?”
Nam Âm hơi ngừng lại, rõ ràng chính là anh thừa dịp cô không chú ý mà đội thứ này lên đầu cô, bây giờ còn muốn được lợi, nhưng cô gấp gáp muốn lấy xuống xem rốt cuộc đây là cái gì, nên không kịp nghĩ đã mở miệng, “Anh nói đi.”
“Kêu một tiếng Tá ca rồi anh giúp em.” Giọng nói mang theo một chút khẩn trương khó phát hiện cất lên.
Đã nhiều năm rồi vẫn chưa nghe Nam Âm gọi ang một tiếng Tá ca như vậy.
Nghe thấy Giang Kinh Tá nói vậy, Nam Âm chỉ cảm thấy máu cả người như dồn hết lên đầu, khuôn mặt giấu trong cái trùm đầu không nhịn được là đỏ lên, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu, “....... Thối không biết xấu hổ.”
Phản ứng của Nam Âm không ngoài dự đoán của Giang Kinh Tá, anh khẽ ừ, thanh âm bình thản, “Vậy em cứ đội thứ này mà đi khắp siêu thị đi, yên tâm, anh sẽ mua nó cho em, rồi dắt em về khách sạn.”
Giang Kinh Tá vừa dứt lời, trong đầu Nam Âm liền hiện lên cảnh tượng mà Giang Kinh Tá miêu tả, da gà đều nổi lên khắp người, nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra, “Tá ca.”
Bởi vì sốt ruột nên âm thanh lớn hơn so với bình thường, thu hút mấy người khách đang mua hàng phía trước.
Cũng may siêu thị lúc sáng sớm cũng không nhiều người lắm, hơn nữa lại là mấy người già và trung niên, bằng không Giang Kinh Tá và Nam Âm náo một hồi, sợ là đã bị nhận ra từ lâu rồi.
Giang Kinh Tá sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền phát ra tiếng cười trầm thấp vui mừng. Cũng nói được làm được, bắt đầu giúp Nam Âm cởi cái trùm đầu kia xuống.
Nhìn thấy trong tay Giang Kinh Tá là cái trùm đầu hình đầu heo, mặt Nam Âm liền đỏ lên, sau đó còn thấy Giang Kinh Tá cầm di động quơ quơ trước mặt cô, trên đó có hình ảnh ngốc nghếch cô đội cái đầu heo kia.
Giang Kinh Tá còn vuốt từng bức một rồi phóng to lên trước mặt cô, học lời lúc nãy cô nói, trêu ghẹo, “Không cần phải ngượng ngùng, mau nhìn chính mình đi, đáng yêu đúng không?”
“.......” Nam Âm cắn môi, thừa dịp Giang Kinh Tá cầm di động quơ quơ trước mặt, liền bắt đầu muốn đoạt lấy di động.
Giang Kinh Tá đưa tay cầm di động giấu ra phía sau, nhanh tay nhanh mắt tránh được.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, Nam Âm oán hận liếc anh một cái, nghĩ mình chắc sẽ không giành lại được di động liền mở miệng, ngữ khí đầy ghét bỏ, “Ấu trĩ.”
Ấu trĩ sao?
Giang Kinh Tá nhìn ảnh chụp trên di động, cảm thấy chính mình không ấu trĩ một chút nào, ngược lại vô cùng vui vẻ.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của Nam Âm đang đi phía trước, Giang Kinh Tá sờ sờ mũi, cất di động vào túi, cất bước đi theo.
-
Theo danh sách đồ cần mua, Giang Kinh Tá và Nam Âm đem từng món đồ đặt vào trong xe đẩy.
Kiểm tra khoảng hai ba lần, đến khi xác nhận không thiếu thứ gì, Giang Kinh Tá mới đẩy xe đến quầy tính tiền.
Quầy tính tiền của siêu thị đối diện khu ăn vặt, thấy Giang Kinh Tá đang thanh toán, Nam Âm liền lén lút đi qua.
Nhìn trên giá bày đủ loại đồ ăn vặt, Nam Âm không nhịn được nuốt nước miếng.
Có chút muốn ăn.
Cô cũng không phải là người rất thích ăn vặt, chỉ là một tháng có vài ngày đặc biệt thích ăn.
Giang Kinh Tá cầm theo một đống đồ, xoay người không thấy Nam Âm, nhìn thoáng qua xung quanh, liền nhìn thấy Nam Âm đứng trước giá hàng, ánh mắt chuyên chú tập trung vào đống đồ ăn ở trên đó.
Không một chút do dự, anh đi tới.
Trước mắt cô bỗng xuất hiện một bàn tay vươn ra về phía đống thạch rau câu, sau đó cầm lên đưa tới trước mặt cô, “Muốn ăn?”
Nam Âm lúc này mới phát hiện Giang Kinh Tá không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình, cô lấy miếng thạch trong tay hắn để lại về, “Không có, em chỉ là nhìn một chút mà thôi,” cô ngừng lại, “Anh thanh toán xong rồi à? Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói cô không muốn ăn Giang Kinh Tá cũng không tin, anh hơi dừng cước bộ hỏi, “Nếu muốn ăn thì anh mua cho em.”
“Không cần,” thấy Giang Kinh Tá nghiêm túc, Nam Âm vội vàng cự tuyệt, “Dù gì cũng là kinh phí của chương trình nên đừng tiêu bậy như vậy.”
Trước khi quay chương trình, tất cả mọi người nộp di động của mình lên, tiền trong người cũng đều nộp lên, chỉ được cầm tiền chương trình phát ra mà thôi, mỗi người đều không còn một đồng nào, làm sao có tiền mua thạch.
Anh nói mua cho cô, Nam Âm liền nghĩ tới anh muốn dùng tiền của chương trình.
“Về sau có cơ hội sẽ mua, chúng ta nhanh trở về thôi, bọn họ chờ chắc cũng sốt ruột lắm rồi.”
Giang Kinh Tá buông lỏng cơ thể, tùy ý để Nam Âm kéo mình rời đi, chỉ là trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn nhãn hiệu đồ ăn vặt mà Nam Âm nhìn lúc nãy.
-
Trở lại khách sạn, mấy kiện hàng đều đã sắp xếp xong hết, nhìn qua sạch sẽ không ít.
Phòng bếp ở tầng một, quá nhiều người đều ở chung một chỗ dù sao cũng khó làm việc, cho nên chia người ra làm việc.
Thấy không có chuyện gì để làm, Nam Âm rảnh rỗi liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Nam Âm vào phòng liền che máy quay trong phòng trước, lúc này mới lên giường nằm mở di động xem tin tức.
Lơ đãng nhìn thấy một tiêu đề không ngừng lên hạng trên bảng hotsearch: “Giang Kinh Tá 1 tệ”.
Cái này có gì mà hot? Nam Âm nhìn mà thấy khó hiểu, bởi vì tò mò nên liền ấn vào xem.
Trên cùng là một đoạn video. Rất nhiều người, âm thanh cũng rất ồn, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng thét chói tai, còn có một câu nói không nghe rõ lắm.
Phần bình luận phía dưới vẫn đang vô cùng náo nhiệt.
“Trước tiên chúc mừng blogger lên hotsearch.”
“A a a các chị em ở Cát Lâm tiến lên nào, Tá ca hình như đang làm nhiệm vụ mà chương trình giao cho ở đường Tây Giang đó, ký tên lên ảnh chụp chỉ cần 1 tệ, mất trí rồi.”
“Con người của Tá ca thật tốt, còn nói cái gì mà về sau liên lạc với công ty rồi trả lại 1 tệ, đừng nói là 1 tệ, ảnh chụp có ký tên dù 500 tệ tôi cũng nguyện ý a, muốn chết mất, người thật còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.”
“Thật sự không dám đối diện anh ấy, trên đời này làm sao lại có chàng trai đẹp như vậy cơ chứ!!!”
..........
Nam Âm càng xem càng loạn, Giang Kinh Tá làm nhiệm vụ cô vì sao lại không biết?
Nghĩ nghĩ, sợ là chính mình bỏ lỡ nhiệm vụ gì, Nam Âm xuống giường, định đi xuống tầng hỏi một chút.
Mới vừa đóng cửa lại rồi xoay người, liền nhìn thấy Giang Kinh Tá đang đi lên tầng. Đầu tóc anh hơi loạn, ướt đẫm, hơi thở có chút bất ổn, bộ dáng như mới chạy đường dài về.
Nhìn thấy Nam Âm, Giang Kinh Tá cũng sửng sốt.
“Anh làm sao lại.......” Nam Âm vừa định hỏi anh không phải đang ở đường Tây Giang sao? Như thế nào trở về rồi, lời còn chưa nói ra, Giang Kinh Tá đã trực tiếp tiến đến, kéo cô đi đến trong góc chỗ mà máy quay không quay tới.
Nam Âm dựa lưng vào vách tường, nâng mắt nhìn người che trước mặt mình, vẻ mặt mờ mịt.
Giang Kinh Tá cong chân dài chặn Nam Âm lại, vươn tay trái vẫn luôn đặt ở sau lưng ra.
Lòng bàn tay rộng lớn, trên đó có năm sáu miếng thạch rau râu được bọc trong mỗi bao riêng màu sắc khác nhau, mà ngay cả ở khe hở giữa các ngón tay cũng có vài cái.
Nam Âm cúi đầu ngẩn người nhìn, có chút mù mịt khó hiểu.
Tay Giang Kinh Tá giơ ra phía trước mặt Nam Âm.
“Đây, thạch của em, anh mua cho em đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tá Ca: Từ trong thân thể cô đi ra ngoài, vợ tôi đây là muốn ám chỉ cái gì cho tôi vậy?
Tùng tùng (phun một ngụm ): Đi đi đi, đầu dưa si tâm vọng tưởng cái gì vậy, cậu chỉ là món hàng đáng giá 1 tệ mà thôi.
# một tiếng Tá ca của vợ kêu lên thật dễ nghe, là cảm giác tâm động #
# vì vợ, hôm nay tôi sẽ tự hạ giá trị con người mình #
# chàng trai đẹp nhất trên đời này là của cô vợ nhỏ nhà tôi #