Thích Anh Từ Nhỏ


Ăn và ngủ...cuối cùng thì 1 tuần cũng đã trôi qua.

Hôm nay sẽ là ngày Vương Tuấn Khải đến Việt Nam để tham gia quảng cáo của Dior...5h sáng, tiếng chuông báo thức có tiếng cười huyền thoại của Vương Nguyên reo lên khiến Thùy Anh giật mình tỉnh giấc.

Cô uể oải bước xuống khỏi giường, mở cửa sổ ngắm nhìn bầu trời trong xanh của mùa hè.

Ngồi xuống ghế, cô vạch ra kế hoạch của ngày hôm nay....Bỗng cô nhớ ra hôm nay chính là ngày mà Vương Tuấn Khải đến Việt Nam.


Thùy Anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay ra bộ váy trễ vai màu xanh nhẹ, khoác lên mình một chiếc áo bông màu xanh, chải lại mái tóc dài và rời khỏi nhà để đến sân bay.

Trên xe, cô nhắn tin cho anh: " Bao giờ anh đến nơi? " Chỉ chưa đầy 1 phút sau, anh đã trả lời: " Chắc khoảng 2 tiếng nữa, anh đang làm thủ tục.

", cô thở phào nhẹ nhõm, thong thả ngồi nghe nhạc.

Đến sân bay, chen chúc mãi mới có thể vào được bên trong...Vương Tuấn Khải xuống máy bay, anh được các nhân viên hướng dẫn và đưa anh ra khỏi đông đảo fan đang đứng đợi Idol chỉ để chụp ảnh...Tiếng thông báo tin nhắn, Thùy Anh mở điện thoại ra xem:" Em đâu rồi? Anh vừa xuống máy bay nè! " ( Khải )" Em đang ở canteen.

"Cô tranh thủ gọi một cốc cafe đợi anh...Bỗng, một đám người mặc đồ đen tiến đến gần cô, chàng trai đi đầu ngồi xuống đối diện cô và nói:- Xin lỗi đã để em đợi lâu.Cô ngẩn cả người, phải đợi anh vỗ vào người, cô mới hoàn hồn lại được, anh phì cười:- Đến anh mà em cũng không nhận ra sao?Thùy Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:- Anh là....Một chị mặc đồ đen trong đám người kia lên tiếng:- An ấy là Vương Tổng của công ty DC!Lúc này, cô mới nhận ra người đang ngồi đối diện cô là ai.

Tất cả mọi người cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai ra, nở một nụ cười thật tươi với cô, anh giới thiệu:- Đây là stylist Nghiêm Nhi, còn anh chàng đang đứng bên cạnh cô ấy là CEO Thiên Di, ngoài ra còn có 2 trợ lí đắc lực của anh: chị Văn Hi và anh Minh Thành...Nhóm người đi cùng Vương Tuấn Khải gồm 8 người, vì mọi người chưa ai ăn sáng nên cô quyết định sẽ dẫn họ đi ăn phở ở một quán ăn sáng gần khách sạn.

Vừa bước vào quán, nhóm người họ đã thu hút được tất cả ánh nhìn trong quán.

Cô gọi 4 bát phở gà và 4 bát phở bò cho mọi người, vì là lần đầu nghe thấy Thùy Anh nói tiếng Việt nên ai trong nhóm cũng bất ngờ.


Ăn uống no nê rồi, cô đưa họ đi tham quan Hà Nội.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi biết rằng Việt Nam lại có lịch sử lâu đời như vậy!Thời tiết bên ngoài khá lạnh nên cả nhóm quyết định sẽ trở về khách sạn nghỉ ngơi lấy sức tối đi chơi.

Vương Tuấn Khải hỏi cô:- Em đã đọc bản thảo mà anh gửi chưa đấy?Cô cười:- Em đọc qua rồi! ^^Buổi trưa, mọi người đang chuẩn bị đi ăn sáng thì mẹ cô gọi, xin phép mọi người cô ra chỗ khác để nghe máy:- Alo! Mẹ ạ?!- Con đang ở đâu đấy?- Con đang ở Hà Nội, con xin phép mẹ tối qua rồi còn gì! Con sẽ ở đây hết ngày hôm nay, chiều mai con về!Vừa dứt lời, mẹ cô đã cúp máy.

Cô vội vàng chạy lại chỗ mọi người để đi ăn trưa.

Trên đường đi, chị Văn Hi hỏi cô:- Nhà em ở đây à?Cô cười:- Không ạ! Nhà em ở Thanh Hóa cơ! Chị Nghiêm Nhi cũng xen vào cuộc trò chuyện:- Thanh Hóa là ở đâu vậy? Chị chưa đến Việt Nam bao giờ nên không biết...Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:- Chỗ em ở chỉ là một thành phố nhỏ của đất nước Việt Nam thôi! Nếu thích thì em có thể đưa các chị đi sau khi buổi quảng cáo kết thúc!Anh Minh Thành thấy 3 người nói chuyện vui quá cũng hỏi:- Em cho anh đi với được không? Anh cũng tò mò lắm!Thấy mọi người hào hứng như vậy, cô nói:- Được rồi! Đợi sau khi buổi quảng cáo kết thúc, em sẽ đưa mọi người về Thanh Hóa chơi!Khi cuộc nói chuyện kết thúc cũng đã đến nơi để ăn trưa....Buổi chiều, cả nhóm đến studio để chuẩn bị cho buổi quảng cáo ngày mai diễn ra một cách suôn sẻ nhất, cô cũng xắn tay vào giúp mọi người một số việc nhỏ, chị Văn Hi nói:- Em ngồi đọc lại bản thảo một lần nữa đi! Những công việc này bọn chị làm được rồi!Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi đọc bản thảo.

Công tác chuẩn bị cho buổi quảng cáo ngày mai đã hoàn tất, mọi người lại lên xe để trở về khách sạn nghỉ ngơi.


9h tối, đường phố đông đúc và vô cùng nhộn nhịp đã xua tan thời tiết lạnh giá vốn có của miền Bắc, nhất là ở thành phố ngàn năm lịch sử này! 5h30 sáng hôm sau....Thùy Anh choàng tỉnh giấc, cô phải đấu tranh tư tưởng mãi mới có thể rời khỏi chiếc chăn bông ấm áp kia.

Bước xuống khỏi giường, cô chải tóc, thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân và xuống sảnh khách sạn đợi mọi người.

Đúng lúc đó, cô gặp chị Văn Hi, cô cười:- Chị Văn Hi, buổi sáng tốt lành!- Em cũng vậy nha! Mà mới có 6h, sao em dậy sớm vậy?- Vì hồi hộp nên em không ngủ được.

>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận