Wei Cheng đưa cho Tongyin một bát mì, bát rất lớn và khuôn mặt của Tongyin nhỏ khi Hululu quét mì vào bụng giống như chôn cả khuôn mặt vào trong bát.
Ngụy Thành nhìn đứa nhỏ đang ngấu nghiến mình lo lắng sẽ bị sặc liền rót cho cậu một cốc nước.
Ăn từ từ nếu không đủ anh cho em một bát cẩn thận không bị sặc.
Tống Dực đang ăn nhanh nghe đối phương nói chậm lại uống vài ngụm nước lên bàn tiếp tục ăn mì không ngừng cho đến cảm giác đầy bụng ôm bụng dựa vào sô pha.
Ngụy Thành ngơ ngác nhìn đứa nhỏ dựa vào sô pha cũng không quấy rầy cầm bát đũa vào phòng bếp rửa sạch nước bắn tung tóe đem Tống Dực suy nghĩ trở lại.
Tong Yin liếc nhìn căn nhà diện tích sàn của tòa nhà cổ kính này đều giống nhau, có một phòng ngủ một phòng khách và một phòng tắm cộng với một ban công nhỏ rộng bằng tay căn phòng nhỏ một mét vuông nội thất đầy đủ lộ ra hơi thở sinh khí gian phòng không muốn hắn ngoại trừ một cái giường cùng một cái bàn đều rất trống trải.
Tống Âm chậm rãi đi tới phòng bếp Ngụy Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái liền ghé vào cửa ông bác này cao thật đấy Tống Dực thầm ghen tị.
Ông gãi đầu và nói bẽn lẽn cảm ơn bạn chú tôi sẽ trở về nhà để giúp bạn có được tiền trong một thời gian tên tôi là Tông Yin.
Cậu bé thiếu nhi Yin bởi tai.
Wei Cheng lau bát đã rửa sạch rồi cất đi bước vào tủ anh đáp theo lời Tống Ân Nhã anh cứ thoải mái hàng xóm đến giúp là được rồi tôi tên là Ngụy Thành Ngụy người vây Ngụy cứu Triệu Thành tới Từ Anh.
Tống Dực thấp giọng nói hai chữ này Từ sau đó nói nhỏ với Cố Thừa Trạch giọng anh nhẹ nhàng mềm mại hai chữ Bác Thành thoát ra khỏi miệng vô cùng độc đáo.
Ngụy Thành mỉm cười thầm nghĩ đứa nhỏ này thật đáng yêu anh rửa sạch một ít hoa quả hỏi có muốn ăn hoa quả không?
Sau đó Tống Dực nhớ tới hai quả dưa hấu của mình liền chạy trở lại phòng khách lật xem thấy quả dưa hấu của mình đã bị văng ra mấy vết.
Anh cảm thấy lo lắng trước những vết nứt trên quả dưa hấu nghĩ rằng nếu quả dưa hấu không bị hỏng anh có thể đưa nó cho chú Thành thì thật đáng tiếc.
Ngụy Thành đi ra khỏi phòng khách nhìn thấy Tống Dực đang cầm dưa hấu không cho đi còn tưởng rằng đối phương muốn về nhà liền hỏi có muốn đuổi hắn về không để cho ba mẹ không phải lo lắng.
Tống Âm ngồi xổm trên mặt đất cầm quả dưa hấu lắc đầu ngẩng đầu nhìn Ngụy Thành trong mắt dường như có thứ sáng ngời.
Tống Âm nói tôi không còn cha mẹ nữa.
Ngụy Thành sửng sốt để tránh đụng vào vết thương của Tống Âm anh nói vậy thì đừng lo lắng cho người nhà ở nhà.
Tống Âm tiếp tục lay động đầu với mái tóc quá dài bị gãy để lên mắt che gần hết khuôn mặt.
Tôi không có người thân.
Ngụy Thành không biết phải nói gì Tống Dực hình như chỉ mới mười bảy mười tám tuổi một mình không có người thân ở đây sẽ không thể sống sao?
Tống Ngưng cầm dưa hấu đứng lên chú Thành chờ chú một lát chú về nhà đưa tiền cho chú.
Ngụy Trừng nắm lấy cánh tay anh chú gọi chú là chú Thành vậy tiền chú không có một tô mì cũng không có giá trị gì.
Ngụy Thành cao hơn Tống Dực gần một cái đầu chỉ cần đứng đó là Tống Âm Sinh căng thẳng.
Nhưng
Ngụy Thành không nói gì.
Dưới ánh mắt yên lặng của đối phương Tống Dực tự động im lặng cất giọng anh cầm quả dưa hấu lên và cảm ơn mấy lần tôi sống ở 405 chú Cheng có thể đến làm khách khi nào rảnh anh nhất thời quên mất căn phòng lạnh lẽo của mình trước đây Ngụy Thành không có chỗ để ngồi.
Ngụy Thành nói chúng ta đúng cửa đây là 404.
Ngụy Thành nhớ tới chỗ trống 405 xem ra đứa nhỏ này chuyển đến đây không lâu.
Tống Âm cong mắt cười lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra trên gò má bị tóc che mất Ngụy Trừng cũng cười anh nghĩ từ nhỏ đã sống một mình, anh nói sau này nếu cần giúp đỡ anh có thể tìm em hãy cẩn thận khi anh sống một mình.
Lúc này trong mắt Ngụy Thành Tống Ngưng lẽ ra đang tuổi ăn học mà đối phương không có ở nhà học rất có thể đã bỏ học một đứa trẻ ngoan ngoãn không người thân thích lại bỏ học từ sớm thân hình gầy guộc như tờ giấy khiến Wei Cheng một ông già 32 tuổi sống cô đơn bấy lâu nay không khỏi xúc động trong lòng anh xót xa.
Tống Ân Nhã trở về căn nhà trống trải của mình anh co ro ở cuối giường ngồi cả buổi chiều cho đến khi trời tối mịt.
Anh đột nhiên mở chiếc va li nhỏ lấy số tiền còn lại ra đếm hơn 3000 tệ anh mang theo lúc đầu không phải tiền thuê nhà cũng không có ý kiến gì về tiền bạc sau này sống ở đây nhiều hơn một tháng hắn ngẫu nhiên mua đồ còn lại thật ra tiền chỉ có hơn năm trăm.
Tống Âm không khỏi sững sờ hắn cũng thuê căn nhà này năm tháng không chỉ có tiếp tục ở còn có ăn còn có thể tiêu năm trăm tệ bao lâu?
Tống Ân Nhã cả đêm thức trắng buổi sáng tắm rửa sạch sẽ quần áo nhìn thấy thời gian mới bảy giờanh nghĩ Cố Thừa Trạch không nên đi ra ngoài nên anh loạng choạng đến 404 đến cửa anh gõ nhẹ.
.