[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất

Edit: Tịch Dương

Ban đêm, Tồ Lai sơn càng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến độ chỉ một tiếng chim hót cũng khiến người ta thảng thốt giật mình. Lục Tiểu Phụng nhàm chán ngồi nhìn Lệ Nam Tinh đi qua đi lại thu thập dược phòng. Nhờ có dược của y, cùng với sự trợ lực nội công của hắn, nội thương của Lệ Nam Tinh đã tốt hơn phân nửa.

“Nam Tinh, sau này ngươi có tính toán gì không?”

“Cũng không có tính toán gì, có lẽ sẽ ra ngoài một chút. Đợi tới mười lăm tháng tám, ta sẽ tới bí nhai gặp một người”.

“Bằng hữu?”

“Ta không biết”. Lệ Nam Tinh lắc đầu, khẽ nhíu mày, “Là cha ta trước khi lâm chung đã dặn lại, mong ta ngàn vạn lần không thể quên. Người nói nếu ta đánh bại người kia thì có thể trở thành đệ nhất võ lâm, nhưng chưa nói người kia là ai”.

Lục Tiểu Phụng vuốt râu suy tư, “Cha ngươi muốn ngươi cùng một người không biết địch hay bạn luận võ, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

“Cha ta làm vậy khẳng định có đạo lý của người, chờ gặp được người kia sẽ biết ngay thôi”.

“Hiện tại còn cách trung thu một tháng, ngươi có chắc sẽ thắng được hắn hay không?”

“Ta không biết”. Lệ Nam Tinh rũ mi mắt xuống, “Nhưng ta biết ta không thể thua”.

Lục Tiểu Phụng dường như còn muốn nói điều gì, nhưng lại chỉ há miệng thở dốc, im lặng.

Hai người trầm mặc. Lục Tiểu Phụng xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt trong phòng, dưới ánh nến nhìn Lệ Nam Tinh. Rõ ràng khuôn mặt giống Truy Mệnh như đúc, nhưng có lẽ do trường kỳ sống trên núi nên ở y lại càng toát lên nét nhẹ nhàng, phiêu dật. Lông mi mềm nhẹ, đôi mắt lạnh nhạt, chiếc mũi cao cao, đôi môi thực nhuyễn,…

Thực nhuyễn?

Lục Tiểu Phụng đột nhiên giật mình một cái. Mình đang nghĩ cái gì a?!

“Ngươi làm sao vậy?” Lệ Nam Tinh thấy hắn có vẻ không thích hợp, nghiêng nghiêng đầu hỏi.

Nhìn ánh mắt trong veo của y, dù Lục Tiểu Phụng là tay lão luyện tình trường, cũng không khỏi vì ý tưởng xấu xa vừa rồi của mình mà âm thầm đỏ mặt. May mà bầu trời tối đen, ánh nến lại nhàn nhạt nên thoáng nhìn cũng không thể nhận ra điều gì khác thường.

“A, không có, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một việc thôi”.

Lệ Nam Tinh cười cười, tiếp tục nhàn nhạt uống trà. Bỗng nhiên tay y khựng lại, thần sắc khuôn mặt cũng ngưng trọng mà đứng lên.

Lục Tiểu Phụng vốn võ công tu vi đều hơn y, nhưng vừa rồi lại bị những ý tưởng hỗn độn quấy rầy tâm tư, lúc này thấy sắc mặt Lệ Nam Tinh biến đổi, lập tức ngưng thần lắng nghe. Quả nhiên bên ngoài có tiếng bước chân.

“Lệ Nam Tinh, ta biết ngươi đang ở bên trong. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đi ra, theo chúng ta về trùng kiến Thiên Ma giáo, thay bác ngươi báo thù”.

“Không biết hối cải!” Lệ Nam Tinh tức giận nói. Lục Tiểu Phụng vội đè lại bả vai y, “Đừng đi ra ngoài! Bọn họ không ít người”.

“Lệ Nam Tinh, nếu ngươi không ra, đừng trách ta vô tình!”

Lục Tiểu Phụng nhìn qua cửa sổ, lờ mờ thấy mấy người trong tay đều cầm đuốc. Hai người cầm đầu, một chính là Dương Hạo mới gặp lúc sáng, người còn lại là một nữ nhân đã bạc đầu, dường như không còn trẻ lắm.

“Là Hạ đại nương, năm đó chính là nha hoàn bên người bác ta”.

“Xem ra nếu ngươi không đi ra, nàng sẽ phóng hỏa đốt nơi này”. Lục Tiểu Phụng tiếp tục nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Lục Tiểu Phụng ta hôm nay gặp lửa phải hóa phượng hoàng rồi”.

“Bọn họ không biết ngươi ở trong này, bọn họ là hướng ta tìm đến”. Lệ Nam Tinh định đứng dậy, lấy chiếc tiêu của mình trên tường xuống, “Ngươi hiện tại đi còn kịp. Ta không muốn liên lụy đến ngươi”.

Lục Tiểu Phụng mất hứng, “Nam Tinh đang nói gì vậy? Cái gì là không muốn liên lụy đến ta? Ngươi bây giờ là bằng hữu của ta, ta sao có thể thấy người khác khi dễ ngươi mà bỏ mặc? Ngươi muốn ta đi ta cũng sẽ không đi. Chuyện hôm nay ta nhất định phải can thiệp”.

“Lục Tiểu Phụng, đây là chuyện của ta, chính ta có thể giải quyết, ngươi tội gì phải mang họa vào thân?”

“Lục Tiểu Phụng ta quản việc còn ít sao? Thêm một mình ngươi cũng không nhiều thêm bao nhiêu đâu”.

“Ngươi___”

Nhìn vẻ mặt bĩ bĩ cười xấu xa của hắn, Lệ Nam Tinh không khỏi chán nản. Y trời sinh tính ôn hòa, không thích bắt buộc người khác. Y thật sự không hy vọng Lục Tiểu Phụng bị cuốn vào, nhưng với hắn rắn mềm đều không phải biện pháp, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, đành đơn giản quay đi không để ý đến hắn.

Hai người bọn họ trong phòng tranh giành rất lâu, khiến Hạ đại nương chờ bên ngoài mất hết kiên nhẫn. “Lệ Nam Tinh, nếu ngươi không ra, ta sẽ đem người nơi này toàn bộ giết sạch, san thành bình địa! Ngươi không phải luôn muốn xem bệnh cứu người sao? Ta xem ngươi hôm nay có thể cứu được mấy mạng!”

Lệ Nam Tinh trong phòng nghe được lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, rất nhanh nắm tiêu trong tay, trong mắt hàn quang chợt lóe. Lục Tiểu Phụng cũng không khỏi nhíu mày, đám người kia tâm ngoan thủ lạt, một mình Nam Tinh làm sao có thể ứng phó được?

Mắt thấy Lệ Nam Tinh hướng bên ngoài đi ra, Lục Tiểu Phụng lập tức tiến đến ngăn y lại, “Ngươi điên rồi! Trên người ngươi còn có thương a, hiện tại ra ngoài chẳng phải chịu chết?!”

“Ta không thể để cho bọn họ thương tổn thôn dân nơi này!” Lệ Nam Tinh đẩy tay hắn ra, nhưng chỉ vừa đi được hai bước, đã thấy thân mình tê rần. Hắn đã nhanh tay điểm huyệt rồi.

“Lục Tiểu Phụng!!!”

“Ta ở đây”. Lục Tiểu Phụng thản nhiên di chuyển đến trước mặt y, nhìn y vì tức giận mà khuôn mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, “Nam Tinh, ta nói rồi, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, những người đó để ta đối phó, về phần ngươi ___” cố ý ghé sát vào tai y, nhẹ giọng nói, “Đứa nhỏ cậy mạnh không ngoan nên hảo hảo ở trong này chờ ta trở lại”.

Ở bên ngoài, Hạ đại nương hết qua phải lại qua trái cũng không thấy người đi ra, trong lòng không khỏi sinh ra phẫn hận, “Hảo cho Lệ Nam Tinh ngươi, cương đến nước này. Người đâu, thiêu hết thôn này cho ta!”

“Không cần!”

Một bóng người màu xanh từ trong phòng bay ra, khinh phiêu phiêu dừng trước đám người, “Mọi người có chuyện gì thì hảo hảo nói, sao phải đả thương người vô tội!”

Hạ đại nương không nghĩ tới bước ra là một người xa lạ, cao thấp đánh giá hắn một phen, “Ngươi là ai?”

“Ta?” Lục Tiểu Phụng chỉa chỉa cánh mũi mình, “Nga, ta a, kỳ thật ta cũng là thôn dân nơi này, là bằng hữu của Lệ đại phu. Y mới lên núi vài ngày trước, ta tới đây giúp y giữ nhà”.

“Hái thuốc?”

“Đúng vậy, hái thuốc! Ngươi biết y là thầy thuốc mà, đương nhiên là phải đi hái thuốc rồi. A, các người cũng là bằng hữu của y sao? Ai nha, thật không đúng lúc, y vẫn chưa trở về. Hay là các ngươi hai ngày nữa trở lại?”

Dương Hạo làm sao không nghe ra hắn đang bịa chuyện, lập tức “Hừ” một tiếng, “Tiểu tử ngươi muốn gạt chúng ta? Ban ngày ta mới cùng Lệ Nam Tinh giao đấu, hắn bị thương, nhất định là trở về chữa thương, thế nhưng ngươi nói hắn ra ngoài hái thuốc chưa về. Hừ! Ta thấy ngươi chắc là đã ăn gan hùm mật gấu, ngay cả Thiên Ma giáo cũng dám lừa gạt!”

“Cái gì? Ngươi gặp qua Nam Tinh? Còn cùng y giao thủ?” Lục Tiểu Phụng hiển nhiên chấn động, “Nguyên lai các ngươi không phải bằng hữu của y. Ngươi đem Nam Tinh tính kế? Oa, ta đang tự hỏi không biết Nam Tinh thế nào đến bây giờ cũng chưa trở về, nguyên lai là bị lão quái vật ngươi đả thương. Cái gì Thiên Ma giáo, các người là quỷ giáo mới đúng, vừa nghe đã biết không phải thứ tốt lành gì!”

“Ngươi dám nhục mạ Thiên Ma giáo ta?” Dương Hạo nổi giận đùng đùng, vừa định vụt qua liền bị Hạ đại nương giữ chặt lại. Hạ đại nương có chút hồ nghi nhìn người nhất phái nhàn nhã trấn định trước mắt, thử hỏi một câu, “Tiểu tử, trông mặt ngươi rất quen, ngươi rốt cuộc là ai?”

Dương Hạo lại không có tâm tư như nàng, “Ngươi nói với hắn nhiều như vậy làm gì? Nếu hắn là bằng hữu của tiểu tử kia, vậy thì bắt lấy hắn buộc Lệ Nam Tinh hiện thân!” Nói xong liền một kiếm hướng Lục Tiểu Phụng đâm lại.

Lục Tiểu Phụng vẫn thản nhiên thong dong, không chút hoang mang vươn ra hai ngón tay. Kiếm của Dương Hạo lập tức bị giáp giữa hai ngón tay hắn, dùng toàn lực cũng không thể động đậy được.

Hạ đại nương biến sắc, “Ngươi ___ ngươi là Lục Tiểu Phụng?”

“Hàng thật giá thật”. Lục Tiểu Phụng hướng nàng nhướng mi cười, “Ngươi muốn hay không chính mình kiểm nghiệm?”

Sắc mặt Hạ đại nương càng trở nên khó coi, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới ở nơi này gặp phải Lục Tiểu Phụng, tâm tư lập tức trấn định lại, nếu như Lệ Nam Tinh tìm hắn giúp đỡ, chuyện này sẽ trở nên rất khó giải quyết.

Cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, Hạ đại nương nói, “Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Lục Tiểu Phụng Lục công tử a, mới vừa rồi ta thật thất lễ thất lễ. Chuyện ngày hôm nay bất quá cũng là hiểu lầm mà thôi, mong Lục công tử thông cảm”.

Hạ đại nương kia sớm đã bán lão, lúc này lại nghe nàng xưng “ta”, Lục Tiểu Phụng cho dù lưu luyến hoa thơm, thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng nhịn không được mà nhất thời nổi da gà. Trong lòng tuy chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì bộ dáng tươi cười, “Đâu có đâu có, chỉ mong vừa rồi các ngươi nói đả thương Nam Tinh cũng chỉ là hiểu lầm thôi thì tốt rồi”.

Sắc mặt khẽ đại biến, Hạ đại nương lại cười nói, “Lục công tử, có chuyện này chắc ngươi không biết, Lệ Nam Tinh chính là hậu nhân của giáo chủ chúng ta, hẳn là nên vì giáo chủ tiền nhiệm mà báo thù. Nhưng Lệ Nam Tinh lại nghe thiên hạ đồn đại, nhất định không chịu trở về, chúng ta bắt hắn cũng là vạn bất đắc dĩ, mong Lục công tử tốt hơn hết là đừng nhúng tay vào”.

“Nếu như y đã nói không muốn, sao các ngươi còn buộc y?” Lục Tiểu Phụng vẫn ung dung vuốt râu, “Lệ Nam Tinh là bằng hữu của ta, chuyện của y cũng chính là chuyện của ta, nếu có người bắt buộc y làm những chuyện y không muốn làm, Lục Tiểu Phụng ta nhất định phải trông nom, nhất định phải xen vào đến cùng!”

“Lục Tiểu Phụng, ngươi không phải khinh người quá đáng! Đây là chuyện nội bộ của Thiên Ma giáo, không tới phiên ngoại nhân nhà ngươi nhúng tay!”

“Bụng dạ khó lường, tâm hoài bất quỹ. Hạ đại nương, ngươi không có tư cách giáo huấn ta, hảo hảo mà trông nom chính mình đi”.

“Ngươi___” Hạ đại nương nghe ra ý khinh miệt trong giọng hắn, tức giận đến mặt cơ hồ như sương lạnh, nhưng cũng kiêng kị thân thủ của Lục Tiểu Phụng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, “Lục Tiểu Phụng, chúng ta sẽ còn trở lại! Đi!”

“Liền như vậy thả bọn họ đi, ngươi không sợ bọn họ sẽ tìm tới cửa?” Giải huyệt đạo cho Lệ Nam Tinh, Lục Tiểu Phụng thuận miệng hỏi.

Lệ Nam Tinh vận động cánh tay, cũng không trả lời hắn, tự rót cho mình chén trà, thậm chí cũng không buồn liếc mắt nhìn Lục Tiểu Phụng một cái.

Lục Tiểu Phụng biết y nổi giận việc bị mình điểm huyệt, nhún nhún vai, tươi cười đi qua làm lành nói, “Nam Tinh a, ngươi nổi giận sao? Vừa rồi ta cũng là do tình thế cấp bách mới làm như vậy, ta cũng vì ngươi thôi. Ngươi trước tiên phải hảo hảo dưỡng thương, cho dù bọn họ sau này có đến tìm, ngươi cũng còn có tinh lực đối phó bọn họ a”.

Lệ Nam Tinh đặt chén trà xuống, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài, “Ta còn tiếp tục ở đây sớm muộn gì cũng liên lụy tới thôn dân, chúng ta ngay sáng mai nên lập tức rời khỏi đây”.

“Rời đi?” Lục Tiểu Phụng có chút ngoài ý muốn, bất quá nghĩ nghĩ lại gật đầu, “Cũng tốt, ai biết bọn họ khi nào sẽ lại đến tìm ngươi gây phiền toái. Không bằng như vậy, ngươi đến ở cùng Hoa Mãn Lâu cũng tốt lắm, dù sao hắn cũng chỉ có một mình, ngươi và hắn có thể cùng nhau ứng chiến”.

Lệ Nam Tinh giương mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Lục Tiểu Phụng có chút chột dạ “Hắc” một tiếng, “Ta đã nói rồi, Lục Phiến Môn ngươi nói không muốn đi, ta không miễn cưỡng ngươi….”

Thản nhiên dời mắt đi chỗ khác, Lệ Nam Tinh khóe miệng khẽ nhướng lên, nhàn nhạt thoáng ý cười đến nhìn không thấu, “Không, ta thay đổi chủ ý rồi”.

“Ngươi là nói ___”

Lệ Nam Tinh khẽ xoay chén trà, thản nhiên nói, “Bởi vì ta muốn xem một chút tứ đại danh bộ mà Lục Tiểu Phụng nhắc đến rốt cuộc là những nhân vật anh hùng hiệp nghĩa thế nào”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui