Jesus và 12 môn đồ của mình ngồi trên chiếc bàn ăn dài, cùng nhau thực hiện nghi lễ trước bữa tối, bữa tối cuối cùng của họ. Mỗi môn đồ mang một vẻ mặt khác nhau, chỉ có chúa Jesus vẫn bình thản ung dung, toàn thân dường như tản mát ra thứ ánh sáng thần thánh. Judas ngồi một góc, vừa nhìn đã có thể phân biệt được ngay kẻ phản đồ này.
Phó Vãn Tình chăm chú ngắm bức danh họa. Mặc dù chỉ là một tác phẩm phục chế, nhưng nhìn màu sắc với chất giấy, có thể đoán được giá cả nhất định không rẻ.
Từ ngày quen biết Cố Tích Triều đến nay, Phó Vãn Tình lần đầu tiên nhận được lời mời đến nhà đối phương. Nhà trọ trang hoàng rất đơn giản, rất có trật tự, dường như nhìn chỗ nào cũng có thể thấy những bức danh họa, khiến căn phòng đầy màu sắc.
Phó Vãn Tình nghĩ nghĩ, Tích Triều nhất định là rất tịch mịch. Rời xa cha mẹ, xa họ hàng, chỉ có thể đem những tác phẩm nghệ thuật tiên diễm bổ khuyết khoảng trống trong tâm hồn mình.
Một điệu dương cầm trầm bổng từ lầu hai truyền đến, như tiếng nước chảy, như tiếng gió xạc xào qua kẽ lá lúc ban đêm, bay tới tai Phó Vãn Tình lại trở thành thanh âm hồi tưởng lại những dĩ vãng đã qua đi.
Có một số việc cũng mới phát sinh. Lần trước ở công viên hải dương, Thích Thiếu Thương mang theo con mắt trái thâm đen từ biệt bọn họ. Phó Vãn Tình không biết bọn họ nói chuyện gì, cũng không muốn biết. Tức Hồng Lệ hỏi Thích Thiếu Thương mắt làm sao vậy, nhưng Thích Thiếu Thương chỉ trả lời qua loa. Phó Vãn Tình cho rằng, kỳ thật trong lòng Tức Hồng Lệ và mình đều rõ, là Cố Tích Triều đánh Thích Thiếu Thương.
Nhưng khiến Phó Vãn Tình tự giác thấy bối rối chính là, nàng cư nhiên vì thế mà mừng thầm.
Sau đó Cố Tích Triều lại mời nàng đến nhà trọ. Phó Vãn Tình cảm giác được, anh có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Theo tiếng đàn phát ra chầm chậm bước lên lầu, giai điệu thong thả chậm rãi kia dần dần cũng trở nên rõ ràng hơn. Lầu hai là một gian mái rất lớn, trong không gian trống trải như vậy chỉ đặt một chiếc dương cầm màu đen, năm ngón tay múa trên đàn dạo nên một khúc nhạc tuyệt vời, ánh sáng nhàn nhạt cuối thu chiếu qua khung cửa sổ trong suốt, khiến cả căn phòng chìm vào trong những khoảnh khắc yên bình hiếm có. Phó Vãn Tình si mê chăm chú nhìn dưới ánh sáng thân hình thon dài nghiêng nghiêng của người con trai kia, quên cả những bậc thang dưới chân còn chưa bước hết. Cố Tích Triều, trong mắt nàng, vĩnh viễn kinh diễm như vậy, hệt như một thiên sứ đến từ bầu trời cao xa kia…
Cố Tích Triều say sưa chơi đàn. Phó Vãn Tình chưa từng thấy vẻ mặt chuyên chú ấy của anh, không khỏi cũng lâm vào say mê. Nàng không thông hiểu âm luật, cũng không hiểu bài hát, nhưng dần dần nghe ra ca khúc này rõ ràng ẩn chứa một loại âm vang lắng đọng hồn người như cố ý. Đang muốn tinh tế lý giải ý nghĩa của nó, âm thanh nhẹ nhàng chậm lại. Cố Tích Triều đàn hết một khúc, mở mắt ra nhìn Phó Vãn Tình đang đứng ở cửa. Phó Vãn Tình như bị ánh mắt có ma lực này dẫn dắt bước đến gần anh.
Khuôn mặt tuấn mỹ của người con trai kia đẹp đến không thực, nhưng so với bức tranh chúa Jesus lại càng thánh khiết hoa mỹ hơn. Phó Vãn Tình say sưa nhìn, hoàn toàn không đề phòng, lại nghe được Cố Tích Triều thấp giọng thỉnh cầu một câu:
“Chúng ta đính hôn, được không?”
Lời nói rất nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ rõ ràng, cũng giống như lúc mới gặp, từng chữ anh nói ra đều ẩn chứa một thứ lực không thể kháng cự.
“Tích Triều…” Phó Vãn Tình phủ tay mình lên tay anh, cảm nhận được độ mạnh yếu hoàn toàn không giống mình, chân thật, bình yên. Tâm, một chút được lấp đầy. Nàng vùi mặt trên vai Cố Tích Triều, nở nụ cười, trong mắt loáng thoáng lệ quang.
Tình cảm của Tức Hồng Lệ và Thích Thiếu Thương trong lúc đó lại xảy ra vấn đề, nhưng Phó Vãn Tình cũng không quá để tâm đến. Mấy ngày liền đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình, đến nỗi mỗi tối Phó Vãn Tình đều thấy cùng một giấc mộng: nàng trở thành tân nương của Cố Tích Triều, một thân váy cưới, trắng noãn như mây, thành kính chờ đợi nắm tay thiên sứ của nàng đi hết một đời.
***
“Bố, mẹ, con tốt lắm… Công việc rất thuận lời, cuộc sống cũng không có gì khó khăn…” Phó Vãn Tình cuối cùng cũng không đem chuyện nàng với Cố Tích Triều nói cho song thân ở nơi xa ngàn dặm kia, bọn họ đến nay cũng vẫn không biết con gái mình đã có bạn trai.
Phó Vãn Tình có một loại cảm giác phi thường sợ hãi, thậm chí cũng không dám nhắc tới với Tức Hồng Lệ chuyện bọn họ, giữa nàng với Cố Tích Triều lúc đó giống giống như có một tầng voan mỏng vắt ngang, mong manh chỉ chực đứt, chính xác mà nói, là vài tầng… Hình ảnh nghiêng nghiêng trong ánh sáng nơi khung cửa sổ kia như mộng ảo thường xuyên lặp lại, lay động trong óc nàng, “Chúng ta đính hôn, được không?” Tuy rằng lời này Cố Tích Triều nói mấy lời này mới chỉ vài ngày trước, lại có cảm giác phiêu phiêu mờ ảo, mịt mù xa xăm như đã ngàn năm. Yêu nhau mấy tháng, bọn họ chưa bao giờ nói với nhau lời yêu, dù chỉ là một câu đơn giản “Anh yêu em” hay “Em yêu anh” cũng không có.
Yêu không nhất định phải nói ra miệng… Phó Vãn Tình tự giải thích với chính mình như thế.