[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên

*Nguyên văn “Thi tửu sấn niên hoa” trong tác phẩm Vọng Giang Nam – Siêu Nhiên đài tác của Tô Thức.

Thích Thiếu Thương vừa tỉnh lại đã thấy Lôi Quyển, Trầm Biên Nhi và Tức Hồng Lệ vây quanh chăm sóc mình, giống như đối đãi với một anh hùng vừa trở về từ cửa tử. Chỉ khác một điểm, sự tích anh hùng kia không ai mảy may nhắc tới.

Thích Thiếu Thương cũng cố gắng thăm dò, nhưng mỗi lần nói đến chuyện này thì chỉ không quá một phút chủ đề đã bị lái sang hướng khác. Vài lần như vậy, Thích Thiếu Thương rốt cuộc chỉ có thể im lặng không nói gì.

May mắn, còn có cứu tinh —— Truy Mệnh.

“Cố Tích Triều bị bệnh?”

Tiếc là Truy Mệnh lại mang đến một tin xấu. Thích Thiếu Thương lúc này mới phát hiện, thì ra, tâm của anh vẫn vì cậu mà dao động.

“Sốt cao, còn bị xuất huyết dạ dày nhẹ, thảm hại đến nát bét ra rồi.” Truy Mệnh khoa trương thở dài, “Cái phòng của các cậu thật là… Muốn đổi phòng không?”

Đổi phòng? Hoàn toàn không ngờ người nói đến việc này lại là Truy Mệnh! Thích Thiếu Thương liên tục cười khổ, đời người cứ phải có những chuyện bất ngờ như thế sao?

Tại sao lại cứu Cố Tích Triều?

—— Đây là vấn đề mà cho đến tận lúc này anh vẫn chưa tìm được đáp án.


Là vì vẫn còn cảm giác ư?

Cậu ấy bị bệnh, liệu anh có thể tự kỷ một chút, cho rằng đó là vì mình không?

Đến thăm Thích Thiếu Thương, ngoài Truy Mệnh, đương nhiên không thể thiếu Thiết Thủ với một lời khuyên thẳng thắn, có vẻ giống cảnh cáo hơn, nội dung chủ yếu là “Cách Cố Tích Triều càng xa càng tốt”. Thích Thiếu Thương chỉ có thể cười đáp lại. Chỉ cười mà thôi.

Trong thế giới của Thiết Thủ, đen trắng rất rõ ràng, mọi chuyện đều đơn giản. Cho nên, con người như thế nhìn vào nhân tình thế thái, nhìn vào cuộc đời như một mớ hỗn độn của Cố Tích Triều, kết quả chỉ thấy một mảng tối đen.

Trước khi tai nạn xảy ra, Thích Thiếu Thương nhất định có thể đem lời nói của Thiết Thủ trân trọng, khắc ghi trong đầu. Nhưng lúc này đây, anh lại có chút chờ đợi. Tình hình liệu có thể thay đổi không?

Tại sao bản thân anh lại có tư tưởng như vậy? Chẳng lẽ vì qua tai nạn lần này, anh thấy mình dường như đã ban cho Cố Tích Triều một ân huệ, nên anh có tư cách đòi hỏi ở cậu chút gì đó? —— Thói hư tật xấu của con người luôn bộc lộ qua những việc nhỏ nhặt như thế đấy! Thì ra anh cũng không hề thánh thiện như thiên sứ.

“Anh có thể đi tìm cậu ấy, sẽ không ai cản anh!”

“Sao?”

Tức Hồng Lệ lạnh lùng nhìn Thích Thiếu Thương, lặp lại, “Anh có thể đi tìm cậu ấy, tìm Cố Tích Triều, nơi này không ai giam cầm anh cả. Vết thương của anh đã gần khỏi rồi, đi vài bước không chết đâu.”

“Hồng Lệ?”


Thích Thiếu Thương luống cuống. Anh nên nói gì cho phải đây?

Tức Hồng Lệ không để ý, chỉ tiếp tục nói, “Cố Tích Triều từng đến thăm anh, lúc ấy anh còn chưa tỉnh nên không biết. Sau đó, Quyển Ca có tìm cậu ấy nói chuyện, rồi cậu ấy không đến nữa… Tất nhiên, còn có em, em cũng đi tìm cậu ấy, vì anh… Em thấy mình ngu ngốc quá! Cũng rất hối hận vì đã làm như vậy. Thiếu Thương, nếu trong lòng anh không có em, thì anh không đáng để em phải hy sinh…”

“Hồng Lệ!” Thích Thiếu Thương quát một tiếng. Anh vẫn cho rằng chuyện giữa anh và Cố Tích Triều không có ai biết. Thì ra, anh ngu ngốc như vậy!

“Mấy ngày nay em luôn đi theo cậu ấy, em muốn nhìn rõ xem cậu ấy rốt cuộc là loại người gì. Em nhìn thấy cậu ấy đốt tranh, rõ ràng là luyến tiếc, nhưng lại không chút do dự. Em thấy cậu ấy đau dạ dày đến mồ hôi lạnh đẫm lưng áo, một mình đến bệnh viện, nhưng vẫn cắn răng không nói gì. Cậu ấy biết em theo sau quan sát cũng không để ý. Thì ra cậu ấy cô độc đến thế, cô độc đến mức khiến người ta muốn khóc. Em tội nghiệp cậu ấy, cho nên, em tự nguyện rời khỏi.”

Tự mình nói rõ ràng, vẫn tốt hơn so với việc bị Thích Thiếu Thương thẳng thắn cự tuyệt. Tức Hồng Lệ không thích miễn cưỡng, càng không chấp nhận thất bại, nếu có buông tay cũng phải là cô chủ động tiêu sái rời khỏi anh. Ra tay giúp đỡ, nếu không phải vì tác thành cho họ thì cũng là vì vớt vát chút thể diện. Cho dù tâm can có đau đớn, thất vọng đến mức nào đi chăng nữa, cũng phải xem chuyện cũ như sương khói, đến một ngày rồi sẽ tan.

Thích Thiếu Thương không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn Tức Hồng Lệ. Cô chợt nở nụ cười, nhìn vẻ mặt vô tội ngây ngốc của anh. Cô hiểu, anh không làm gì sai, nhưng e rằng Cố Tích Triều không biết điều ấy, vẫn hiểu lầm mọi chuyện là do Thích Thiếu Thương. Mai sau, hai người họ chắc sẽ chẳng được xuôi chèo mát mái.

Thuận tay bưng ly nước ở đầu giường, Tức Hồng Lệ bỗng như một đứa trẻ thù vặt, hất lên người Thích Thiếu Thương.

“Hồng Lệ! Nơi đó là miệng vết thương!” Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tay chân luống cuống lau nước trên mặt.

“Em biết chứ, nếu không em hất nước vào anh làm gì?” Tức Hồng Lệ đắc ý nở một nụ cười phong tình vạn chủng.


Thích Thiếu Thương chỉ lắc đầu nhìn theo bóng dáng Tức Hồng Lệ khuất sau cánh cửa, nghẹn một câu, “Hồng Lệ, cám ơn em.” Cám ơn em đã yêu anh. Nhưng anh chỉ có thể nói “cám ơn”, vì anh biết anh không thể cho em thứ em muốn được.

“Hồng Lệ, hành động theo tình cảm sẽ hối hận.” Trầm Biên Nhi đứng cạnh cửa lo lắng khuyên.

Tức Hồng Lệ cười khanh khách, “Muốn em đoạt chồng, em không làm được. Chi bằng nhượng lại cho Cố Tích Triều, đây không phải cậu ấy tiếp nhận người em đã không còn muốn nữa sao?”

Trầm Biên Nhi cũng cười, “Em còn trẻ, thật tốt, phóng khoáng, nhưng cũng tàn nhẫn. Hy vọng sau này em không hối hận, bởi đã tự chặt đứt đường lui của mình.”

“Em biết,” Tức Hồng Lệ gật đầu, đã nói từ bỏ, nếu lại nhúng tay vào, cô sẽ tự khinh bỉ chính mình, “Cho nên, em tuyệt đối không hối hận.”

Trầm Biên Nhi chỉ thở dài. Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thế này. Giờ đây, quyền quyết định lại nằm trong tay Cố Tích Triều.

Thiếu Thương, e rằng vô cùng nghiêm túc, muốn đem mối tình cả đời trao cho mình Cố Tích Triều mà thôi.

Cố Tích Triều, còn cậu thì sao? Cậu có cần không? Cậu có muốn không?

Người cô đơn sợ nhất điều gì?

Ngày lễ!

Ai cũng có đôi có cặp, duy chỉ mình cậu lẻ loi cô đơn, không có việc gì làm để tiêu đi ưu tư trong lòng, nên chỉ càng cảm thấy tịch mịch.


Kì nghỉ xuân năm nay, Cao Kê Huyết về nhà thăm mẹ lão nên quán bar tạm thời đóng cửa. Cố Tích Triều không có chỗ để đi, vì thế cậu ở lại Biện Kinh xem pháo hoa.

Một mình xem pháo hoa, nhìn những đốm lửa rực rỡ nở bừng trong không trung, cậu tự hỏi phải chăng chúng cũng tịch mịch như mình? Ý nghĩ ấy loé lên trong đầu, khiến Cố Tích Triều cảm thấy có chút buồn cười. Cậu đã thay đổi rất nhiều rồi. Trước kia… trước kia, tuy rằng cậu sợ cô đơn một mình, nhưng cũng rất thích sự tĩnh lặng tịch mịch. Hiện giờ, lòng đã không còn bình yên nữa. Lăn lộn giữa dòng đời đen bạc, hối hả đuổi theo những bước đi vô hình lạnh lùng của thời gian, qua biết bao thống khổ, lại đến những đau thương, vì đâu, vì ai mà thay đổi, đến mức không còn nhận ra chính mình thế này? Hoàn toàn thay đổi rồi!

Thích Thiếu Thương!

Xoay người nhìn lại. Thích Thiếu Thương đang đứng cách đó không xa!

Trên thực tế, Thích Thiếu Thương đã ở nơi đó rất lâu rồi. Anh nhìn cậu lẳng lặng đứng, lạc lõng giữa dòng người tất tả xuôi ngược, lại toát ra cái vẻ lạnh nhạt thờ ơ khiến người ta như si như mê.

Cố Tích Triều!

Ánh mắt hai người chạm nhau, kịch liệt mà tĩnh lặng.

Cố Tích Triều hơi nghiêng đầu như đang tự hỏi, đoạn nở nụ cười, nhàn nhạt, thản nhiên, và thoải mái. Tình cảm không được phòng bị, phải chăng mới rung động tận tâm can?

Nụ cười kia, điên đảo chúng sinh.

Thích Thiếu Thương cũng cười thật tươi, như đóa hoa xuân nở rộ trên gương mặt, chạy về phía cậu. Không quan tâm những ánh mắt tọc mạch của người đời mà ôm cậu vào lòng.

Chỉ cần một mình anh, một mình Thích Thiếu Thương thôi, còn hơn cả trời đầy pháo hoa rực rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận